Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 138 : Lạc Thận Hành lại được nhân duyên

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


“Ta muốn đi tố cáo!” Ca Lạp Nhĩ bị Tương Nghi bảo ngừng tay, cuối cùng Tiền Mộc Dương buông lỏng, hắn dùng lực thở hổn hển: “Ta muốn đi kiện ngươi với Tri phủ lão gia, ngươi sai biểu người làm đánh trưởng bối!”



“Cậu, thật là ngượng ngùng, người làm này của ta hơi trung thành, thấy ngươi tới bắt ta, tự nhiên hắn sẽ nghĩ ngươi là người xấu rồi.” Tương Nghi và Liên Kiều đứng một bên, cười hì hì nhìn Tiền Mộc Dương, giờ khắc này hắn nằm nơi đó, giống như một con nghêu rất to mập, y phục tơ lụa trên người dính đầy bùn lầy, gương mặt sưng lên, giống như cái bánh bao.



“Ngươi phải bồi thường ta!” Tiền Mộc Dương rát cổ họng hô lên, đã bị đánh, tự nhiên phải xin ít thứ về mới được: “Nếu không, chúng ta đi gặp quan!”



“Gặp quan? Cậu muốn đi kiện ta?” Tương Nghi không một chút nào hốt hoảng: “Ta là trước con gái nuôi của Lâm đại nhân tri phủ trước đây, lúc hắn đi cũng đã kính nhờ Đàm tri phủ, bây giờ ngươi đi tố cáo, xem Đàm tri phủ có để ý tới ngươi không?”



Mặc dù không biết Đàm tri phủ sẽ đối đãi nàng thế nào, nhưng phô trương thanh thế vẫn có cần thiết, thấy bỗng nhiên Tiền Mộc Dương ngậm miệng, Tương Nghi dặn dò Liên Kiều: “Đi lấy năm lượng bạc đến, để cho ta Cậu cầm đi xem đại phu, ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày.”



Nghe Tương Nghi nói cho hắn bạc, Tiền Mộc Dương lập tức tới đây tinh thần sức lực: “Năm lượng bạc thế nào đủ? Ta bị đau, còn phải bôi thuốc, còn muốn ăn nhiều đồ bổ dưỡng!”



Tương Nghi lạnh lùng nói: “Tối đa cũng là năm lượng bạc rồi, không muốn thì thôi vậy.”



Ca Lạp Nhĩ lại đo qua, giơ lên quả đấm: “Ngươi có muốn lại bị đòn không?”



Tiền Mộc Dương chợt rục cổ lại, đau đến hắn “Ô nha ô nha “ hô lên: “Ta muốn, ta muốn, cho ta năm lượng bạc!”



Liên Kiều cầm một thỏi bạc đi ra, bất đắc dĩ quăng lên trên người Tiền Mộc Dương: “Cữu lão gia, cầm bạc xong thì tốt hơn một chút đi, lần sau cần phải nhớ, đừng nghĩ tới Trà Trang Thúy Diệp tống tiền! Bây giờ Cô Nương mới tám tuổi, tuổi tác còn nhỏ đã có gánh nặng như vậy, ngươi làm Cậu không đến giúp nàng, còn thay đổi biện pháp đến tới nơi này của nàng đòi bạc, ngươi tự suy nghĩ một chút nhìn, ngươi có xấu hổ hay không? Này là chuyện trưởng bối nên làm sao?”



Tiền Mộc Dương híp mắt thấy cách đó không xa lóe lên ánh bạc, sờ nhặt khối bạc kia lên, lấy tay chống đất, cật lực đi ra bên ngoài bên kia đến, Tương Nghi nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu một cái: “Cậu cả ta cả đời vô lại, cũng không biết kết quả thế nào biến thành như vậy.”




“Liên Kiều, đi, theo ta đi Kim Ngọc Phường.”



Kim Ngọc Phường ngay tại phố đông, đi nửa đường phố bên cạnh, là có thể thấy đại môn chói lọi của Kim Ngọc Phường.



Thật là tương xứng với tên cửa hàng, đại môn không phải sơn đỏ bình thường, dùng giấy màu vàng trang trí, từ xa là có thể nhìn thấy nơi này lóe sáng. Tương Nghi đi tới cửa, thấy cửa kia đúng là châu quang bảo khí, trong đầu suy nghĩ, Trà Trang Thúy Diệp của mình kia, có nên sửa đổi một chút không, dùng màu xanh lá cây để tô điểm.



Tiểu nhị thấy Tương Nghi đi vào, rất là nhiệt tình, ánh mắt dò xét đến chuỗi ngọc nàng mang trên cổ, nhận ra là kiểu năm ngoái của Kim Ngọc Phường, biết là khách quen, hoan hoan hỉ hỉ đi sau lưng nàng, phụng bồi nàng chọn. Tương Nghi cũng không muốn mua gì đặc biệt, chỉ là đơn thuần đích vì chọn một món trang sức cho mình, cũng coi là ăn mừng mình lại qua thêm một năm.



Cây trâm thì không cần dùng, trâm hoa Tương Nghi không thích, mặc dù là thân thể tám tuổi, nhưng tư tưởng của nàng lại không chỉ có tám tuổi, luôn cảm thấy trâm hoa là con nít mới dùng. Liên Kiều ở bên cạnh nhìn đến nồng nhiệt, cầm trâm hoa so với đôi hoàn Tương Nghi: “Cô nương, đóa này cũng rất tốt.”



“Không cần trâm hoa, tìm một vòng tay san hô đỏ cho nàng.” Sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc, thân thể Tương Nghi nhất thời cứng đờ, cơ hồ muốn không nói ra lời.



Gia Mậu? Tại sao hắn ở Hoa Dương?



“Tương Nghi, muội đang tự chọn lễ sinh nhật cho mình hay sao?” Gia Mậu đi tới bên người nàng, trên mặt là nụ cười như mộc xuân phong kia: “Ta đến giúp muội chọn.”



Tiểu nhị ngây ngẩn, không biết Đại thiếu gia nhà mình và vị tiểu thư trước mắt này có quan hệ thế nào, lại muốn tự mình thay nàng chọn đồ trang sức. Hắn vội vàng có ánh mắt lấy ra mấy chiếc vòng tay san hô đỏ tinh xảo đi ra, đặt ở trước mặt Tương Nghi: “Vị tiểu thư này, ngài xem những thứ này, đều là san hô nam hải thượng hạng điêu khắc thành, hột đầy đặn, óng ánh trong suốt, màu đỏ đều đều diễm lệ, đại chu hiếm khi tìm ra vòng tay tốt như vậy nha.”



Tương Nghi cúi đầu nhìn, trong hộp có mấy vòng tay san hô đỏ, diễm lệ như lửa.