Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 139 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Tinh tuyết trong vườn yên tĩnh một mảnh, ngoại trừ có đóa hoa không ngừng rơi xuống, không có tiếng động khác.



Trong mái hiên để một cái giường mỹ nhân nho nhỏ, bên trên một thiếu phụ đang ngủ, một cây quạt để trên mặt, không nhìn ra nàng không phải đã chìm vào giấc ngủ. Đứng bên cạnh là hai nha hoàn, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có âm lương đầy đất, cũng không thiếu.



Ngoài cửa đặng đặng đặng tiếng bước chân từ xa đến gần, mặt của Xuân Hoa xuất hiện ở mái hiên, nhìn thấy Dung đại phu nhân nằm trên giường mỹ nhân, chạy đi vào: “Mẹ, tại sao mẹ lại ở chỗ này?”



Dung đại phu nhân lười biếng dời thân thể: “Con về từ Tộc Học trở lại?”



Xuân Hoa gật đầu một cái: “ Dạ, vừa về với Nhị muội muội Tứ muội muội.”



Dung đại phu nhân cười một tiếng: “Thế nào đều bỏ Thục Hoa qua một bên?”



Xuân Hoa vểnh miệng: “Ai kêu nàng cùng giống di nương nàng chút, không có việc gì mà cứ gây sự với Thu Hoa, chúng ta nhìn không vừa mắt, ai cũng không thích đi cùng nàng.”



Thục Hoa là thứ nữ mà Thiếp Dung Tam gia sinh, bởi vì Cổ di nương kia là dung cháu ngoại gái lão phu nhân, cho nên Thục Hoa rất được Dung lão phu nhân yêu mến. Dung Tam gia ngược đãi thê tử kết tóc và đích nữ mình, lại nâng di nương và thứ nữ đến trời, vì vậy Thục Hoa cũng kiêu ngạo hơn Thu Hoa, luôn thay đổi biện pháp đè ép Thu Hoa.



Xuân Hoa và Hạ Hoa nhìn không đặng, tất cả đều giúp Thu Hoa, Thục Hoa rơi xuống thế yếu.



“Có lúc nên ba phải thì ba phải, đừng quá tích cực.” Dung đại phu nhân xoay mình ngồi dậy, ôm Xuân Hoa vào trong ngực: “Con đảo mắt thì chín tuổi rồi, không thể không hiểu chuyện.”



Xuân Hoa xoay người nói: “Mẹ, không cần mẹ nói, tự nhiên con biết.” Nàng từ trong lòng ngực móc ra một cái đồ trang sức nho nhỏ, đó là một đóa hoa sen điêu khắc từ ngọc hòa điền, cánh mỏng như cánh ve: “Vặn ti liên tử của con hư rồi, cha và ca ca lúc nào mới trở lại? Không thể không cầm đi Kim Ngọc Phường sửa sửa.”



Chân mày Dung đại phu nhân cau lại: “Ai biết bọn họ.”


Gia Mậu không nói gì, nhận ngọc qua, mang bên đai lưng của mình, hắn mặc một bộ trường sam màu xanh, ngọc bội trắng tuyền treo ở một bên, hết sức cân đối.



“Đẹp mắt.” Tương Nghi cúi đầu nhìn một chút, hé miệng cười một tiếng, mang theo Liên Kiều đi ra bên ngoài vừa, Gia Mậu đuổi theo: “Tương Nghi, muội không mời ta đi Trà Trang Thúy Diệp hả? Kiếm tiền rồi thì không để ý tới ta?”



“Huynh yêu tới thì tới, ta không có trói tay chân của huynh không cho huynh động.” Một tay Tương Nghi vịn xà ngang xe ngựa, quay đầu cười một tiếng, mặt mày ôn nhu.



Trong lòng Gia Mậu vui mừng, vội vàng cưỡi ngựa đi theo.



Hôm nay tới Hoa Dương thấy Tương Nghi, đột nhiên phát hiện nàng không giống Tương Nghi ban đầu, giống như lột xác rồi, trong mặt mày lộ ra một loại tự tin không nói được, cũng không phải tiểu cô nương mang theo lo lắng nhàn nhạt, nàng phảng phất cao lớn hơn không ít, có khống chế lực lượng tương lai mình.



Nhìn xe ngựa lộc cộc đi về phía trước kia, trong lòng Gia Mậu lên xuống không chừng, bộ dáng kia của Tương Nghi, tựa hồ đẹp hơn ban đầu.



Trong đình viện Trà Trang Thúy Diệp hoa rơi như mây, dưới tàng cây ngồi một thiếu niên mặc áo lam, trong tay cầm đao đang khắc cái gì. Nghe được thấy bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cửa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.



“Lạc tiểu thư.” Ca Lạp Nhĩ vui mừng ra đón, trong tay ôm một vật: “Ta nghe Lưu ma ma nói ngày mai là sinh nhật của ngài, đặc biệt chuẩn bị cho ngài một món quà tặng.”



Trong tay Ca Lạp Nhĩ ôm một thanh gỗ, nhưng lại không phải gỗ tầm thường, mà đã dùng đao chú tâm tạo hình qua, thành một cây hoa mai, bên dưới còn điêu khắc khuôn mặt một cô gái, mặt mũi nhìn giống Tương Nghi đến mấy phần: “Ta khắc mấy ngày, thật lâu chưa dùng qua đao, tay cũng cứng.”



Tương Nghi cười ôm lấy: “Ta rất thích, cám ơn ngươi, Ca Lạp Nhĩ.”



Ca Lạp Nhĩ nghe lời này, sắc mặt sáng lên, con ngươi màu xanh lục kia cũng sáng lên: “Thật? Ngài không gạt ta?”



“Hắn là ai?” Gia Mậu tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Ca Lạp Nhĩ không thả, tức giận không vui: “Thế nào lúc trước ta chưa từng gặp hắn?”