Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 142 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Cuối mùa thu gió rét thổi ào ào, cây hai bên đường bị thổi lảo đảo ngã về tây, y phục Ca Lạp Nhĩ trên người mặc cũng bị gió thổi lên thật cao, lộ ra cái quần thật dầy bên dưới.



Ca Lạp Nhĩ không quen mặc quần áo của đại chu, nhưng cũng không tiện ăn mặc lập dị, Lưu ma ma và Thúy Chi đặc biệt làm cho hắn một ít quần gấu tương đối rộng rãi, Ca Lạp Nhĩ mặc rất là hài lòng, duỗi quả đấm cẳng chân nhảy nhót rất cao: “Quần này rất thích hợp cho ta luyện võ, mặc những thứ kia vào, giống như cặp chân cũng bị bó chặt rồi.”



Tương Nghi khẩn trương nhìn bóng lưng Ca Lạp Nhĩ, không biết một mình hắn có thể đánh bảy tám tên hán tử trước mặt không.



Mặc dù Ca Lạp Nhĩ đi theo Phương tẩu học chút công phu, nhưng dù sao hắn cũng mới mười ba tuổi, mặc dù thể trạng cường tráng, đối mặt với bảy tám người trưởng thành. Tay Tương Nghi nắm rèm thật chặt, thân thể cứng ngắc, thật hận không thể tự mình đi theo Phương tẩu học chút công phu, lúc này cũng có thể xông lên đối chiến.



Liên Kiều ôm tấm ván đứng đó, thần sắc trên mặt bất định, nàng không quyết định được nên đi lên hay là đứng ở phía sau trông coi Tương Nghi. Lúc này bên kia Ca Lạp Nhĩ đã nhảy lên thật cao, hai tay mở ra, giống như một con lão ưng như vậy, kẹp theo trận trận gió vang, đánh người đứng trước nhất.



“Ca Lạp Nhĩ!” Liên Kiều kêu một tiếng, không do dự nữa, giơ tấm ván lên chạy thật nhanh đi qua.



Tiếng vang nặng nề liên tiếp vang lên bên tai, Tương Nghi nhảy xuống từ trên xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, Ca Lạp Nhĩ bị người vây quanh, gậy gộc đập thẳng lên người hắn, cặp mắt Liên Kiều đỏ lên, giơ gậy đánh loạn.



Ca Lạp Nhĩ đưa tay đoạt lấy gậy trong tay nàng, hô to một tiếng: “Ngươi lui về phía sau!” Có vũ khí trong tay, tinh thần Ca Lạp Nhĩ chấn động, bắt đầu phản kích, nghe mấy tiếng vang trầm đục, tấm ván không chút lưu tình đánh trên người vài người kia. Hắn sứa lực lớn, tấm ván đập qua, có gậy gộc trong tay hai ba người nhất thời rời tay, rơi xuống đất, Liên Kiều thấy thì trong lòng vui mừng, vội vàng ngồi xổm xuống, cầm một cây gậy, nhìn đúng chân mấy người kia, gõ vào đầu gối.



Có hai người bị đánh trúng đầu gối, chợt quỳ sụp xuống đất, Liên Kiều cầm cây gậy liên tục đánh hai người kia mấy cái, hai người kia vì né tránh cây gậy, lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại bị Ca Lạp Nhĩ một cước đạp lại, đá bay sang một bên.



“Trước tiên đánh chết nha đầu này đã!” Người dẫn đầu thấy tình thế hơi nghịch chuyển, trong lòng cuống cuồng: “Nàng không có bản lĩnh gì, chỉ đánh loạn, mau mau giết chết nàng, chúng ta lại đi đối phó người nam này!”



“Liên Kiều, trở về!” Ca Lạp Nhĩ trong lòng cuống cuồng, con ngươi màu xanh lục mở thật lớn: “Mau mau trở về!”
Mọi người hoan hỉ nhìn Tương Nghi đi tới bên cạnh xe ngựa, Liên Kiều đỡ tay nàng đi, Ca Lạp Nhĩ xoay người lại ôm người nằm trên đất kia, hết thảy đều như Tương Nghi nói như vậy, không có mảy may không may.



“Ca Lạp Nhĩ, mang người kia lên xe!”



Tương Nghi và Liên Kiều đã lên xe, vén lên ngựa rèm xe, trông thấy Ca Lạp Nhĩ ôm lấy người đại ca kia, đang chuẩn bị đi về giá tử xa, trong lòng quýnh lên, thấp giọng quát một câu: “Nhảy đến bên người Phúc bá!”



Ca Lạp Nhĩ hơi không giải thích được, vừa nãy Lạc tiểu thư không phải thương nghị với đám người xấu kia, muốn hắn thả đại ca này vào trong giá tử xa sao? Thế nào Lạc tiểu thư lại đổi ý? Làm như vậy thật giống như hơi không đúng, Ca Lạp Nhĩ có vài phần do dự, bội bạc hình như không tốt lắm?



Chẳng qua là hắn đã thành thói quen nghe theo lời nói Tương Nghi, cho dù lúc này hắn có vài phần do dự, nhưng hắn như cũ dựa theo Tương Nghi nói, ôm người đại ca kia nhảy lên xe. Phúc bá vội vàng quất hai con ngựa vài roi, con ngựa xòe móng ra chạy thật nhanh về phía trước.



“Nhị ca, xe chạy!”



Nhị ca đang nhặt trâm lưu ly lên ngẩng đầu một cái, chỉ thấy xe ngựa kia chạy về theo đường cũ thật nhanh, trên càng xe ngồi hai người, còn đặt ngang một người, rũ chân xuống, đang lay động.



“ Con mẹ nó, thật là duy nữ tử tiểu nhân nan dưỡng!” Nhị ca cầm cây trâm con bướm thật chặt, giận đến khuôn mặt đỏ bừng.



“Lạc tiểu thư đó vừa là nữ tử, vừa là tiểu nhân, khó trách biết gạt người như vậy!” Bên cạnh một người than thở: “Nhị ca, rốt cuộc nàng có thể cho chúng ta hai ngàn lượng bạc không?”



“Cái này còn cần hỏi sao?” Nhị ca mở bàn tay ra, cánh hồ điệp trên trâm còn giống như đang vỗ, lúc lên lúc xuống.