Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 141 : Lo chuyện vườn trà, ra thành bắc gặp nạn

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, từ xa đến gần, phảng phất tằm xuân kia đang gặm nhấm lá dâu, ở bên dưới lá xanh lộ ra thân thể mập trắng.



Một người mặc xiêm y màu xanh lục đi qua cửa, cung cung kính kính giơ tay: “Lạc tiểu thư.”



Đại danh Lạc tiểu thư, mọi người Hoa Dương đều biết, mở Trân Lung phường và Trà Trang Thúy Diệp, đều là nhật tiến đấu kim, bạc gửi trong Tiền trang Hối Thông, không biết đã có bao nhiêu vạn.



Nhưng giờ gặp mặt, lại chỉ là một đứa trẻ, người kia ngẩn ra, tay nâng lên lại không bỏ xuống được.



Tương Nghi cười chỉ chỉ ghế ngồi một bên: “Chu lão gia, mời ngồi.”



Liên Kiều mang trà lên: “Chu lão gia, ngươi nếm thử lá trà của Trà Trang Thúy Diệp chúng ta, có phải tốt hơn vườn trà của ngươi nhiều chút không?”



Trong ngón tay nhỏ nhắn trắng tinh lộ ra chung trà màu xanh nhạt, trong suốt tựa hồ xuyên qua nhật ảnh, Chu lão gia hơi ngẩn ra, nhận lấy chung trà kia, thân thể không tự chủ được rơi xuống ghế dựa: “Lạc tiểu thư, ta nghe nói ngươi muốn mua vườn trà?”



“Ta đúng là có ý này.” Tương Nghi cười chúm chím nhìn Chu lão gia kia: “Chu lão gia có vườn trà muốn bán?”



“Dạ dạ dạ.” Chu lão gia nói có vài phần dồn dập: “ Vườn trà của ta gần núi phượng hoàng, có hơn một ngàn mẫu đất trồng trà, cũng coi là vườn trà lớn rồi, hàng năm có thể ra hơn mười vạn cân lá trà đó.”



Trong lòng Tương Nghi yên lặng tính toán, hơn mười vạn cân lá trà không coi là nhiều, vườn trà của Dương lão phu nhân, hái bốn năm lần, một mẫu đất là có thể có hai trăm cân, hơn một ngàn mẫu này chỉ có thể sản xuất ra hơn mười vạn cân, không coi là nhiều. Huống chi lá trà Hoa Dương cũng không nổi danh, trà búp Minh Tiền, trà xuân hơi nhiều hơn một chút, nhưng giá bán không được cao, mười lượng bạc là hết mức, chờ trà xuân vừa hết lá, lá trà sau đó không đáng giá nữa ——trà xuân cần hái chồi non nhọn hái, một ngàn mẫu, chế thành trà thành phẩm chỉ 2000 ~ 3000 cân, tuy nói sau đó còn có mười vạn cân, lại không đáng giá, nhóm trà cuối cùng, tất cả đều là lão Mao Diệp, loại này là đưa đến mặt hàng mười đồng tiền một bầu trong quán trà, chỉ nửa lượng bạc là có thể ra tay.



Nhưng chiếm đóng vườn trà một ngàn mẫu này trước, cũng không phải chuyện xấu, chỉnh đốn hai ba năm, sản lượng và chất lượng cao hơn, dĩ nhiên là có thể bán ra nhiều bạc hơn.




Trả lời hắn là mấy tiếng đánh nặng nề, quả đấm của Ca Lạp Nhĩ rơi xuống mặt hắn như mưa rơi: “Lại dám bất kính với Lạc tiểu thư, xem ta có đánh ngươi tìm răng khắp nơi không!”



Ca Lạp Nhĩ vốn nói tiếng đại chu rất không lưu loát, nhưng đến Hoa Dương nửa năm, hắn đã học không ít, câu tìm răng khắp nơi này là Liên Kiều dạy hắn, nói hết sức lưu loát.



Bảy tám người bên kia càng chạy càng gần, Tần ma ma và Phúc bá luống cuống tay chân làm xe ngựa quay đầu, nhưng hai con ngựa kia đã bị kinh sợ, đứng ở đó không chịu động, tùy ý Phúc bá cầm roi quất chúng nó, cũng không chịu di động vó ngựa nửa bước.



Liên Kiều thấy tình trạng như vậy, vội vàng nhảy xuống từ trên xe, thuận tiện móc ra một thanh đại bản: “Ai dám tới?” Nàng nhắm mắt lại đập xuống người Ca Lạp Nhĩ nắm trong tay: “Các ngươi dám tới, sẽ như hắn!”



Người kia đã bị Ca Lạp Nhĩ đánh ngã xuống đất, lại bị Liên Kiều đánh nặng nề, chết ngất, choáng váng qua.



Nhóm người chạy tới thấy đồng bạn bị đánh ngã, cũng do dự mấy phần, ngừng lại.



“Làm sao bây giờ? Lão đại đều thế kia...” Có người do dự lui một bước: “Chúng ta... Trở về?”



“Trở về?” Có một người râu quai nón cười lạnh một tiếng, dùng một ngón tay chỉ Ca Lạp Nhĩ Liên Kiều và Tần ma ma: “Chỉ mấy người như vậy, tại sao chúng ta phải sợ bọn họ? Bắt họ Lạc kia, có thể kiếm một ngàn lượng bạc nhé!”



“ Được, chúng ta cùng tiến lên!” Vài người bên cạnh trả lời một câu, phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa tay tiến tới gần xe ngựa. Liên Kiều lui về sau nửa bước, lại dừng lại: “Ca Lạp Nhĩ, chúng ta cùng tiến lên!”



“Ngươi ở lại chỗ Lạc tiểu thư nơi che chở nàng, những người đó ta tới thu thập!” Ca Lạp Nhĩ cắn răng nghiến lợi, nặng nề đá người trên đất kia một cước, trong mắt toát ra tức giận, giống như có một đốm lửa đang cháy, hắn phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa bàn tay, hai chân bước ra chạy như bay về bảy tám người kia.