Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 151 :
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Hình như chỉ qua một đêm, Hoa Dương đã từ mùa đông đến mùa xuân.
Vào nửa đêm nghe thấy tiếng vang tích tích đáp đáp, còn tưởng rằng trời bên ngoài đang mưa, nhưng chờ buổi sáng thức dậy nhìn một cái, chỉ thấy nơi mái hiên đó, một chuỗi giọt nước tinh tế rơi xuống, giống như một bức rèm, mà xuyên qua khe hở hạt nước nhìn ra ngoài, lại không thấy một hạt mưa nào.
“Băng tan!” Liên Kiều đứng trong hành lang, nhìn giọt nước rơi từ mái hiên, rất vui vẻ: “Thời tiết sẽ bắt đầu ấm lại rồi.”
Một vòng mặt trời đỏ thẫm từ từ dâng lên sau núi Phượng Hoàng, núi màu xanh bị ánh sáng vàng rực kia chiếu đến xán lạn, Tương Nghi xuất thần ngắm vườn trà trước mặt, trong lòng tràn đầy vui sướng không nói ra được, trong vườn trà màu xám tro đã có chút màu vàng nhàn nhạt, hôm qua nàng đi xem, trên cành đã có hơi nhô ra một chút xíu, mang theo màu xanh non, như thổi một hơi là có thể tan chảy.
Mầm trà sắp mọc ra, đây chính là lúc tốt nhất hái búp trà của trà Minh Tiền. Tương Nghi xoa xoa bàn tay, trên mặt lộ ra nụ cười, mấy ngày nữa thì có thể đi vào vườn trà hái mầm.
Dương lão phu nhân đã nói, cầu người không bằng cầu mình, nếu vườn trà nhà mình có thể sản xuất ra phẩm loại tốt, như vậy thì có thể ít đi đường quanh co hơn, sau này lúc thiếu hàng có thể do vườn trà của mình chuyên cung.
“Những thứ cống như Đại Hồng Bào này nọ, mới bắt đầu còn không phải bừa bãi vô danh sao?” Thư Dương lão phu nhân viết rất có tính khuyến khích: “Sao cùng là trà, cùng một nơi sản xuất, có loại trà bán tốt, có loại trà lại chỉ có thể bán giá một lượng một cân, trong đó có nguyên nhân gì, con hãy cẩn thận mày mò.”
Năm ngoái Tương Nghi đã mua vào rất nhiều lá trà đầu xuân bản xứ, nàng cầm những thứ trà kia bàn bạc với Hoàng Nương Tử, vì sao trà Hoa Dương luôn không thơm tho kịp trà vùng khác, mùi vị trà ngâm nước xong cũng không đủ thơm ngọt mát lạnh.
Hoa Dương không có trà búp Minh Tiền, chỉ có trà Vũ Tiền, trà Vũ Tiền kia ngâm nước xong lá cây từng miếng mở ra, vốn không phải nhỏ như ngân châm, mà giống như lá chuối tây nho nhỏ. Tương Nghi cảm thấy hẳn là lão bản trong vườn trà có lòng tham, không hái mầm làm trà Vũ Tiền sắc nhọn tốt nhất, nhưng năm nay mua vườn trà, sau khi thương thảo với những người làm thuê, mới biết hóa ra phẩm loại cây trà của Hoa Dương phần lớn đều là có hình dáng đại diệp này, coi như là mầm nhọn, cũng không qua hai tấc.
Dương lão phu nhân vừa bên cười cười nói nói, vừa đi theo Tương Nghi đi vào trong, mới vào cửa thì thấy không ít cây trà liên miên liên tục, giống như một tấm thảm màu xanh nhạt trải trên mặt đất. Bà đi nhanh hai bước đến dưới một gốc cây trà, cẩn thận nhìn phiến lá, lắc đầu một cái: “Trà này cũng coi là đại diệp rồi, làm ra đều là trà thô.”
“ Dạ.” lúc này Tương Nghi cũng thật tâm bội phục Dương lão phu nhân, đúng là mắt sáng như đuốc, liếc mắt thì nhìn ra lai lịch trà này, còn mình, chỉ hỏi người làm trong vườn trà mới hiểu được kỳ lạ trong đó.
Dương lão phu nhân một đường vừa đi vừa nhìn, trà trong vườn này đều là loại này trà đại diệp, trong lòng không khỏi âm thầm than thở, khó trách Gia Mậu viết thư cho mình, xin mình cần phải phái mấy quản sự đắc lực tới giúp Tương Nghi sửa chữa vườn trà, hóa ra là có nguyên nhân này.
“Vườn trà này con mua lại thế nào?” Dương lão phu nhân đi theo Tương Nghi đi tới trước nhà, đứng trên bậc thang nhìn sơn dã xanh biếc, khẽ lắc đầu: “Lao tâm lao lực một năm, có thể được bao nhiêu bạc? Con có tính qua chưa?”
Tương Nghi hổ thẹn, thấp giọng nói: “Con là nghe kia lão bản nói có thể hái bao nhiêu trà, sau đó so sánh với sản lượng trà ghi chép trong “trà kinh”, trong đầu cảm thấy * không rời mười, thấy Đàm tri phủ đè ép hai ngàn lượng bạc, cảm thấy cũng coi như rẻ, nên mua lại.”
Dù sao mình còn chưa lão đạo, mặc dù dựa vào Dương lão phu nhân chỉ điểm làm Trà Trang Thúy Diệp sinh động, nhưng chân chính tự mình đi nói chuyện làm ăn, lại không thành thạo. Cõi đời này cũng không thiếu chuyện cần học, mình không thể quá đắc ý, sao ngờ phía trước còn có cái gì hãm hại đang đợi mình nhảy vào trong chứ.
Dương lão phu nhân thấy Tương Nghi khó chịu, biết lúc này trong lòng nàng đang hối tiếc, vội vàng dùng tay vỗ nàng một cái: “Tương Nghi, không sao, chỉ cần dùng đúng phương pháp, kĩ thuật khéo léo thích hợp, chúng ta là có thể biến phế thành bảo, huống chi vườn trà này của con còn không phải phế vật, một năm còn có thể kiếm bên trên một ngàn lượng bạc mà.”
Nghe lời này, ý tứ Dương lão phu nhân rõ ràng là bà có phương pháp tốt. Tương Nghi vui mừng, một đôi mắt nhìn Dương lão phu nhân: “Xin lão phu nhân chỉ điểm.”