Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 152 : Xảo thủ chỉnh trì mãn viên hương

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Ánh mặt trời vàng chói lập lòe chiếu vào trong vườn trà, như khảm lên trên phiến lá màu xanh một lớp viền vàng vậy, nhìn đẹp mắt hơn ban đầu. Trong hành lang đứng một hàng người, tất cả mọi người bình thanh tĩnh khí nghe Dương lão phu nhân nói chuyện.



“Trà này tốt hơn, đầu tiên là cây trà tốt hơn, thứ yếu là công nghệ chế trà tốt hơn.” Dương lão phu nhân nhìn cây trà trước mắt, lắc đầu một cái: “Trà trong vườn này của con, đầu tiên phải giải quyết vấn đề phẩm loại.”



Tương Nghi gật đầu một cái: “Ban đầu con cũng muốn đổi cây trà trong vườn, nhưng đi đâu tìm đến nhiều mầm trà như vậy? Huống chi cây trà từ cây giống đến lần hái đầu tiên, cần đến ba năm, tốc độ này là quá chậm. Nếu là dùng cây trà đã trồng ba bốn năm, sợ rằng đổi cả vườn trà lại, cần mười vạn lượng bạc.”



Vườn trà có một ngàn mẫu đất, cây trà trên một mẫu đất, một trăm lạng bạc ròng là ít nhất, có khả năng còn nhiều hơn, mỗi lần Tương Nghi tính giá vốn này, đã cảm thấy thương tiếc, Liên Kiều ở bên cạnh giận đến mắng Đông gia thứ nhất của vườn trà: “Thật là không biết buôn bán, sao lại trồng nhiều trà như vậy chứ.”



“Bạc này mặc dù nhiều, nhưng có lúc phải tốn thì phải tốn.” Dương lão phu nhân liếc mắt nhìn Tương Nghi: “Năm ngoái Trà Trang Thúy Diệp kiếm bao nhiêu bạc? Có thể có mười vạn lượng?”



“Vâng.” Trong lòng Tương Nghi thầm nói, sao chuyện gì cũng không gạt được Dương lão phu nhân vậy, ngay cả mình kiếm bao nhiêu bà cũng biết rõ ràng.



“Vì sao con không dùng mười vạn lượng bạc này đi mua cây trà ngon về?” Dương lão phu nhân chỉ chỉ trà cả vườn: “Theo tính tình của ta, những cây trà này đều chặt làm củi đốt.”



Liên Kiều đau lòng, ở bên cạnh xen vào: “Dương lão phu nhân, vườn trà này vẫn có chừng trăm mẫu đất là loại trà khác, ngài còn chưa đi nhìn mà, cũng không thể chặt hết. Lại nói, những cây trà kia còn có thể bán cho người khác, ít nhiều gì có thể có chút bạc.”



“Còn có cây khác?” Dương lão phu nhân hứng thú: “Mang ta đi nhìn một chút.”




“Lạc tiểu thư, vậy phải ta làm gì?” Từ cửa truyền tới giọng hỏi vang dội.



Dương lão phu nhân quay mặt đi, chỉ thấy đứng nơi đó một thiếu niên thân hình cao lớn, màu da trắng nõn như không tìm ra một lấm tấm nhỏ, đôi mắt giống như đá mắt mèo vậy, lòe lòe phát ra một tia bích lục.



Trong lòng lập tức ngẩn ra, thiếu niên này mặc dù chỉ là mặc một bộ áo kép thông thường, nhưng lại khó mà che giấu đi khí chất toàn thân hắn. Hắn đứng ở nơi đó, giống như một cây thanh tùng, không có nửa phân cong, cao ngất thẳng tắp, khí thế giữa lông mày kia bộc lộ ra, phảng phất có chút cảm giác bễ nghễ ngạo nhân.



“Ca Lạp Nhĩ, đến lúc đó tự nhiên có chuyện ngươi làm.” Tương Nghi cười phất phất tay với hắn: “Mau mau đi phòng bếp hỗ trợ, ta thấy củi lửa sắp dùng hết rồi, ngươi nên đi chẻ chút củi.”



“Được được được.” Ca Lạp Nhĩ sinh động đáp một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.



“Tương Nghi, đây là thiếu niên lúc các con đi tiệc trà Động đình hồ cứu sao?” Dương lão phu nhân nhìn chăm chú vào cửa một hồi, thần sắc nghi ngờ: “Thiếu niên này không phải người bình thường.”



“Con cũng cảm thấy như vậy.” Tương Nghi gật đầu một cái: “Nếu chỉ là con phú thương, sao lại phái sát thủ đuổi giết đến tận đại chu? Nhưng hắn không mở miệng nói ra thân thế, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng hắn, tạm thời hắn là người bình thường.”



“Thân thế của hắn, ta ngược lại có hứng thú, có thể đi điều tra một chút, nhìn xem có thể biết hắn là người nào không.” Dương lão phu nhân nở nụ cười nho nhỏ: “Ta là kỳ lạ như vậy, nếu có bí mật không đoán ra được, luôn nghĩ phải đến thông suốt, nếu không, ta ngủ cũng sẽ không an ổn.”