Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 153 : Vườn trà thay máu

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Cảnh tượng trong vườn trà là một mảnh náo nhiệt, khắp nơi trên đất đều là lá cây trà bị dẫm đến rối bời, rất nhiều lá đều đã bị dẫm vào trong bùn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào vườn trà, làm cho người lao động bên trong toàn thân nóng lên, mới quơ cuốc mấy cái thì ngừng tay, cởi y phục trên người ra treo trên cây trà, lại tiếp tục làm việc.



“Chủ vườn trà này đúng là kỳ lạ.” Có hai người vừa đào đất dưới tàng cây, vừa xì xào bàn tán: “Qua hai tháng nữa là có thể hái trà mới bán, mắt thấy bạc sắp tới tay, sap lại đào cây trà đi? đây không phải ném bạc vào trong nước sao?”



“Ai biết được?” Một người khác lắc cây trà dãn ra một chút, hai tay đỡ cây trà kia liều mạng kéo ra bên ngoài: “Ta nghĩ Đông gia này nhất định là có bạc nhiều, nếu không sao lại làm ra chuyện này tới.” Hắn nhìn một chút Dương lão phu nhân, trên mặt hiện ra nhiều chút vẻ mặt kỳ lạ tới: “Chẳng lẽ lão phu nhân kia chính là Đông gia vườn trà? Có thể nhìn nàng mặc kia thân y phục cũng không giống như.”



“Có Đông gia nào đích thân vào trong vườn làm việc? Cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ như vậy.” Người bên cạnh xuy xuy nở nụ cười: “Chỉ sợ là trong nhà nghèo đói, cũng chỉ có thể tới nơi này lăn lộn kiếm chút tiền công.”



Tóc Dương lão phu nhân bị bó tại trong một cái khăn, người mặc áo kép Thu hương sắc toái hoa, trên người một món trang sức cũng không có, ngay cả ngân trâm cũng không mang, nhìn trúng như một lão thái thái nông thôn thông thường. Tương Nghi đứng bên người nàng, cũng ăn mặc hết sức địa khí, triệt để làm một thôn cô.



“Lão phu nhân, đây là đang làm gì?” Tương Nghi nhìn Dương lão phu nhân cầm một nhánh cây trong tay, rất kinh ngạc, Dương lão phu nhân cầm một thanh đao nhỏ rất là sắc bén cắt ra một cái lỗ trên nhánh cây, sau đó cầm nhánh trong tay cắm vào rất nhanh, Ngọc Trúc Ngọc Mai bên cạnh cầm thứ gì đó bao chặt nhánh cây kia, rồi dùng lá mây tre ghim từng vòng.



Dương lão phu nhân vỗ thân cây trà một cái, thấy nhánh cây kia một chút cũng không lay động, hài lòng cười cười: “Đây là chiết cây.”



“Chiết cây? Gả, xuất giá sao?” Liên Kiều đứng ở bên cạnh, mặt đầy mê muội: “Là bởi vì một thân cây đến từ ngoài ra tiến đến gần, thì đồng nghĩa với xuất giá hả?”




Tương Nghi đứng ở cửa, nhìn xe ngựa lộc cộc đích đi xa, một mảnh bực mình quanh quẩn trong lòng, nàng chỉ cảm thấy có cái gì chặn ở bộ ngực mình, cũng sắp không thể thở nổi, mê mang và phiền muộn xuôi ngược, tựa như mây đen âm trầm đang tích tụ, trong khoảnh khắc sẽ có mưa lớn mưa to trút xuống.



“Cô nương, mau mau đi vào thôi, mắt thấy trời sắp mưa.” Liên Kiều kéo ống tay áo Tương Nghi một cái: “Dương lão phu nhân đã đi rồi, đứng ở chỗ này cũng không nhìn thấy bà.”



Tương Nghi gật đầu một cái, xoay người, đáy lòng nhiễm nhiễm dâng lên một vệt màu tím, nhưng càng ngày càng nhạt, lạnh nhạt đến bỗng nhiên chỉ có căn cơ tái nhợt. Đứng trên đường mòn vườn trà, thấy cây trà mang theo màu xanh non hai bên, tinh thần nàng phấn chấn, đây là vườn trà của nàng, đây là chỗ mà nàng bắt đầu phấn khởi, phía trước sẽ thế nào nàng không cách nào đoán được, nhưng nàng phải ngẩng đầu mà đi.



Dương lão phu nhân đã thay nàng kế hoạch xong phương hướng phát triển vườn trà, tiếp theo nàng sẽ dùng một số bạc lớn đi ra ngoài mua cây trà. Lần này nàng phải chuẩn bị thật đầy đủ, không thể chỉ lý luận suông, trước tiên phải quen thuộc đủ loại đặc điểm của cây trà, thăm dò giá cả cây trà, sau đó mới đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, cũng không thể giống như mua vườn trà này, hồ đồ bị người lừa.



“Liên Kiều, giúp ta đi lấy áo tơi nón lá tới.” Tương Nghi bước tới thư phòng, vội vội vàng vàng mang túi sách theo, nàng nhanh chân đến xem cây trà mới trồng xuống, còn có cây trà mới chiết kết quả có sống không.



Bước đi tới vườn trà, bị thu thập trôi qua kia hai chỗ kia nhìn đến thích thú, Tương Nghi đi tới bên một cây trà, đưa tay sờ một cái vòng kia, trên nhánh cây được chiết vẻ xanh biếc dồi dào, mầm nhọn đã lộ ra chút hoàng lục, xem ra ít ngày nữa, thì có thể mọc ra lá mới.



Nhánh trà này rời khỏi cây đến nơi khác cũng có thể sống, nàng rời khỏi Nghiễm Lăng đến Hoa Dương, cũng có thể sống được, hơn nữa sẽ sống tiếp tốt hơn.