Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 154 :
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Mới trải qua mấy trận mưa, trong vườn trà đã nhanh chóng bắt đầu xanh biếc, đứng trên núi nhìn bốn phía, chỉ thấy khắp nơi là một mảnh xanh biếc, bừng bừng sức sống.
Trong một mảnh xanh biếc kia, lại pha trộn đủ loại màu sắc, màu trắng màu đỏ, giữa nhánh cây thấp thoáng bóng cô gái hái trà, vươn tay ra hái mầm nhọn trên ngọn cây thật nhanh.
“Chuyên chọn trà mới mầm nhọn hái, đừng hái mảng lớn lá cây vào đó!” Liên Kiều vừa đi theo đám người hái trà, vừa nhắc nhở các nàng: “Cô Nương đã nói, thà kiếm ít tiền, cũng phải làm trà tốt nhất, các ngươi phải nhớ kĩ, không thể hái lá lớn!”
Đám trà búp Minh Tiền Hoa Dương này, là Dương lão phu nhân nhóm trà có trà phẩm khác biệt, lớn nhanh, hơn một tháng đã dần dần khôi phục sinh cơ, lá trên nhánh cây giãn ra, từng mảnh tròn trịa thật dài, chiếu bóng mặt trời, không ngừng lay động trong gió xuân. Mấy vị quản sự Dương lão phu nhân phái tới cho Tương Nghi tra xét mấy ngày, dùng thước đo chiều dài lá cây, hôm qua nói với Tương Nghi: “Cô nương, ngài có thể kêu người làm tới hái trà.”
“Thật?” Tương Nghi nhìn qua, trên tờ giấy quản sự kia ghi lại một hàng con số rậm rạp chằng chịt, vội vàng đi qua: “Phạm đại thúc dạy ta.”
Mấy vị quản sự đều là người Dương lão phu nhân tuyển chọn tỉ mỉ mới phái đến đây, qua một năm dạy Tương Nghi sẽ phải trở về đi. Mấy người bọn họ vốn tưởng rằng Tương Nghi sẽ phái vài người đi theo học, thật không nghĩ đến ngoại trừ thủ hạ Tương Nghi đi theo bọn họ, ngay cả vị đại tiểu thư như Tương Nghi cũng mỗi ngày mặc váy vải đi theo bọn họ chạy khắp nơi, một chút tính khí tiểu thư cũng không có.
Tương Nghi tình nguyện học, mấy vị quản sự cũng tình nguyện dạy, hơn nữa Tương Nghi một chút đã thông, mấy người dạy nàng thì càng thích, ai lại không muốn dạy học sinh thông minh? Huống chi học sinh này là người Dương lão phu nhân thưởng thức.
“Trà cũng có tiêu chuẩn nhất định, dài rộng bao nhiêu, thì có thể hái, nếu không trưởng thành thì khó sao trà lắm.” Phạm quản sự cười chỉ chỉ con số bên trên: “Ngươi nhìn xem, đây là ghi chép chiều dài chiều rộng lá trà trong mười ngày nay, trà búp Minh Tiền, tối đa cũng khoảng nửa tấc, giờ là vừa vặn.”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta biết rồi.”
Một cô nương mặc xiêm áo lam đáy bể hoa đi tới từ cạnh cửa, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, vươn tay ra xoa xoa ở trong bình mực đóng dấu, sau đó nhấn dấu tay trên hai tờ giấy, Liên Kiều cầm một phần cho nàng: “Ngươi giữ cho tốt thu phần của mình.”
Lỗ Nhị Nha cầm khế sách, vui mừng đứng một bên, nhìn các chị em còn lại cũng nhấn dấu tay, lúc này mới đi tới trước mặt Tương Nghi, mang theo nụ cười lấy lòng: “Lạc tiểu thư, ta có một ý tưởng.”
Tương Nghi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Mời nói.”
Lỗ Nhị Nha chỉ chỉ cái giỏ cõng sau lưng nói: “Lạc tiểu thư, cái giỏ trà này có thể thay đổi.” Nàng bưng cái giỏ trà ở trong tay cho Tương Nghi nhìn: “Qua Cốc Vũ, lá trà đều lớn hết, khi đó hái trà có chú trọng, trên một cây trà không có cùng phẩm loại, khi đó chúng ta đều là cùng nhau hái, sau đó cầm trở về lại chọn. Nếu có thể đổi cái giỏ trà một chút, chia thành hai cái hoặc là ba cái miệng, một bên là mầm nhọn, một bên lá cỡ nhỏ hoặc là lá cỡ trung, như vậy sẽ tiết kiệm không ít nhân lực.”
“Ồ, đây là một phương pháp tốt!” Ánh mắt Tương Nghi sáng lên: “Ngươi gọi Lỗ Nhị Nha?”
“ dạ.” Lỗ Nhị Nha ngượng ngùng cười cười, cúi đầu đứng đó không dám nói nhiều nữa lời, Tương Nghi nhìn nàng một chút, yên lặng ghi danh tự này trong lòng: “Ngươi đi đi, ta sẽ nói với sư phó đan giỏ trúc, xem hắn có thể biên ra giỏ trúc như vậy không.”
Lỗ Nhị Nha nghe Tương Nghi nói sẽ dùng ý tưởng của nàng, kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên: “Lạc tiểu thư, ta có thể đi theo xem sư phó chế trà thế nào không?”
Tương Nghi gật đầu một cái, đứng dậy: “Đi thôi, theo ta xem đi.”