Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 155 : Buông tư thế học chế trà

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Màu vàng xanh non nớt đầy đất, nhìn vô cùng mới mẻ đẹp mắt, lá trà chen chúc trên mặt đất, giống như một con sông mênh mông, đang đi tiếp về phía trước, vô biên vô hạn.



Phạm quản sự và mấy vị sư phụ đứng bên cạnh lá trà, cầm một cái cào đang không người lật lá trà, thỉnh thoảng từ bên dưới lá trà lộ ra một chút của tờ giấy màu trắng.



“Đây là đang làm gì?” Liên Kiều ngồi xổm một bên, tò mò nhìn những lá trà kia không ngừng lật tới lật lui, hết sức khó hiểu: “Vì sao mầm nhọn hái xuống phải lật đi lật lại như xào thức ăn vậy?”



“Đây là phơi nắng.” Phạm quản sự cười một tiếng, chỉ lá trà trắng mềm nói: “Từ lá trà muốn làm ra trà ngon thành phẩm, phải trải qua không ít công đoạn, hái, phơi nắng, để nguội, rung, hong, sao, vê, sao lại, vê lại, hong khô, một công đoạn cũng không thể thiếu.”



“Lại chú trọng nhiều như vậy!” Lưu ma ma ở một bên kinh hô thành tiếng: “Ta từng thấy người ta làm trà, cũng chỉ là vò thành một cục lại sao thôi, vừa mới nói, không biết được phải tốn bao nhiêu công phu nữa!”



“Chế trà là kỹ thuật sống, nếu làm qua loa, trà làm được cũng chỉ có thể là trà thô tầm thường thôi, dù trà hái sớm, ngâm nước xong cũng không có mùi thơm này.” Phạm quản sự dừng đầu cào lại, để cho lá trà lẳng lặng nằm đó: “Chỉ nói trình tự phơi nắng thôi, không ít người đều lướt qua nó, thật ra thì đây mới là công đoạn quan trọng nhất, lá trà mang theo khí tức mặt trời, trà làm ra uống mới ngon.”



Quản sự bên cạnh hắn ngồi dậy, nói: “Trà mỏm đá này còn phải chú ý tránh tám vị, nếu không cho dù là cây thượng phẩm, trà làm ra cũng là thiếu sót.”



“Tám vị?” Tương Nghi mở to hai mắt: “Là vị gì?”



“Tám vị này là chỉ vị men, vị nặng, vị khói, vị xanh, vị chua, vị nóng, vị ôi, vị khét, mùi khét chia thành mùi khét khi sao và mùi khét khi hong, xưng là tám vị.” Phạm quản sự khom người cầm một lá trà lên, ước lượng trong tay, tinh tế nói với Tương Nghi: “Trà này nếu lên men quá độ, thì không phải hương vị trà mỏm đá, mà sẽ tương tự với hồng trà, nếu là vò lúc chưa kịp khô hoặc là lửa quá lớn hay thời gian quá dài, sẽ có vị nặng, nếu phơi nắng cho lên men chưa đủ, sao đủ, lá trà sẽ có vị sáp...”




Liên Kiều cười ha ha một tiếng: “Các vị, các vị, trà này uống có phải rất ngon hay không?”



“Uống thật là ngon, uống thật là ngon!” Ánh mắt của mọi người cũng nhìn chăm chú vào nàng: “Cô nương, ngâm nước một bình trà ra nếm thử một chút nữa!”



Liên Kiều nhìn chưởng quỹ, cười híp mắt gật đầu một cái, chưởng quỹ chạy như bay đưa một ít hộp trà tới: “Mời các vị nhìn, đây là trà búp Minh Tiền vườn trà Thúy Diệp chúng ta sản xuất ra, giá cả không đắt, Cô Nương đã nói, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, bán rẻ, bốn mươi lượng bạc một cân, chờ ngày mai đến mua là năm mươi lượng một cân!”



“Năm mươi lượng một cân, cái này cũng quá đắt rồi!” Có người hít vào một hơi, từ từ đi ra bên ngoài: “Trà này là làm bằng vàng hay là bằng bạc? Sao lại đắt như vậy?”



Liên Kiều cười một tiếng: “Của rẻ là của ôi, đồ tốt không rẻ, Quân Sơn ngân châm là danh phẩm, mầm nhọn hái xuống trước chế ra trà, hết tết chúng ta chỉ ra được được sáu mươi cân thôi! Cô Nương nói, vườn trà nhà mình làm được lá trà, tiền chuyên chở trung gian đã miễn, bán rẻ chút, cũng coi là cho suy nghĩ cho các vị phụ lão hương thân Hoa Dương! Tự các ngươi nhìn là biết, lá trà này kết quả có đáng giá nhiều bạc như vậy không!”



Trong lòng bàn tay trắng tinh có cái trà giăng khắp nơi, khỏe mạnh mà ngay ngắn đều đặn, màu sắc xanh mượt mà phát sáng, oánh oánh lấp lánh, nhìn màu sắc kia thì biết vật này tuyệt đối là thượng phẩm. Liên Kiều cười nói: “Trà này phao xong lá trà sẽ chuyển màu thành lá xanh khảm đỏ, có 3 phần đỏ 7 phần xanh, rất đẹp mắt, không tin đợi một hồi ta cho các vị xem cái trà.”



“Chưởng quỹ, cho ta nửa cân!” Cuối cùng trong đám người có người yêu trà không còn cách nào kềm chế tâm tư mến yêu kia nữa, đi tới chỗ chưởng quỹ hô lên: “Ước chừng phải cầm một lon tốt chứa.”



“Nửa cân có thể có lon tre trúc lót giấy bạc bên trong, có đủ loại hoa văn, khách quan tự chọn.” Chưởng quỹ cười lông mày cũng cong cong, có vị khách thứ nhất thì sẽ có vị thứ hai, trà này là hàng tốt, hắn không tin không có ai mua.