Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 156 : Tình ý khó dứt
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Trên giá sách có không ít sách, xếp hàng rất chỉnh tề, chỗ buộc chỉ kia, màu trắng đã chuyển chút vàng, nhìn ra những quyển sách này cũng đã có tuổi.
Bên kia cổng hình vòm màn che rũ thấp, có một nửa treo lên, nửa kia lại tán lạc, che lại phía bên trái, không thấy bên trong còn có người nào, cả căn phòng yên tĩnh.
Ngoài hành lang thư phòng có hai gã sai vặt đang ngồi, hai người thò đầu vào trong nhìn một cái, thấy bên bàn đọc sách kia không có ai, mới bắt đầu nhỏ giọng nói tới nói lui.
“Trường Sinh, Đại thiếu gia nhà chúng ta, một hai tháng này, đúng là...” Một gã sai vặt lắc đầu một cái: “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao mỗi ngày lại buồn buồn không vui như vậy?”
Trường Sinh kéo xiêm y của hắn một cái, dùng giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa: “Trường Phúc, ngươi cũng chớ có nói, cẩn thận Đại thiếu gia không ngủ, nghe trong lòng mất hứng, lại càng trầm mặt hơn!”
“Ngươi nói cho ta nghe một chút đi mà!” Trường Phúc đuổi tận không buông, bắt chặt không chịu buông tay: “Tại sao Đại thiếu gia lại trở thành như vậy? Ngươi đi theo Đại thiếu gia đến Hoa Dương, chung quy biết một chút chứ.”
“Ôi da, ngươi chớ nói!” Trường Sinh không tự chủ được sờ mông một cái, lòng vẫn còn sợ hãi: “Vì chuyện này ta còn bị đánh 30 bản, cái mông bị đánh nở hoa! Cũng may Đại thiếu gia còn nói giúp ta, nếu không thì lần này sẽ bị đuổi!” Hắn vốn tưởng tối mấy ngày sau trở về Giang Lăng, đại phu nhân sẽ quên mất hắn, không nghĩ tới vừa mới vào viện không bao lâu, đã có người chạy vào, xách một cái thì xách hắn tới Tinh Tuyết viên, đại phu nhân thấy hắn thì giận không chỗ phát tiết, chỉ hắn mắng một trận.
“Cho ngươi đi theo Đại thiếu gia, phục vụ cho hắn, nhưng ngươi nhìn xem, bị ngươi phục vụ thành hình dáng gì?” Mày liễu Dung đại phu nhân đảo qua, mắt hạnh trợn tròn, vừa nghĩ tới Gia Mậu trở lại từ Hoa Dương, cả người trở nên không có tinh thần, ngay cả mình khiển trách hắn cũng không phản bác một câu, chẳng qua là tùy cho mình nói chuyện, Dung đại phu nhân thấy cảm thấy thương tiếc, chỉ muốn ôm Gia Mậu vào trong lòng hỏi hắn đến tột cùng gặp chuyện gì, nhưng Gia Mậu lại là thần sắc nhàn nhạt, thật giống như cự nàng ngoài ngàn dặm, làm cho trong lòng Dung đại phu nhân rất là không thích, lại không hiểu.
Muốn kêu kia gã sai vặt thiếp thân Trường Sinh tới hỏi hỏi rõ, kết quả người làm hồi báo Trường Sinh không thấy bóng người, Dung đại phu nhân kinh hãi không thôi, tiểu tử này phục vụ Gia Mậu thế nào, lại bỏ mặc chủ tử chẳng quan tâm, mình thì tới một bên chơi đùa đi? Nàng lấy tay đè ngực, lửa giận tốt nửa ngày ra không được: “Mau mau nhìn chăm chú cho ta, Trường Sinh về, thì bắt hắn qua Tinh Tuyết Viên!”
Mọi người nghe cũng cười to: “Đông Hoa, vừa nãy chúng ta đều nghe được!”
Đông Hoa không nhấc đầu, khuôn mặt nhỏ bé chôn đó, không nhúc nhích, Gia Mậu thấy vậy đi qua, đưa tay ôm lấy nàng: “Ca ca lười biếng, không nên, sau này mỗi ngày Đông Hoa tới đốc thúc ca ca, có được không?”
Thấy Gia Mậu không có giận, lúc này Đông Hoa mới dám mắt nhìn thẳng Gia Mậu, nàng nháy đôi mắt to trong veo như nước, gật đầu một cái: “Đại ca, sau này mỗi ngày Đông Hoa tới thư phòng ca một lần, ca không thể lại lười biếng nha!”
Xuân Hoa đứng ở một bên, cười nhìn Gia Mậu, trong lòng nghĩ làm sao mở miệng nói ra, mấy ngày nay nàng thấy tâm trạng Gia Mậu không tốt, một lòng muốn làm Gia Mậu vui vẻ lên, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có tìm ra phương pháp.
Gia Mậu về từ Hoa Dương thì không vui lắm, chuyện này nhất định có liên quan với vị Lạc đại tiểu thư kia. Lần trước bà ngoại tới Giang Lăng, Lạc đại tiểu thư gửi chút lễ vật cho nàng, nàng và Thu Hoa đều có, duy chỉ có Gia Mậu không có.
Xuân Hoa vốn nghĩ rằng thế nào Tương Nghi cũng sẽ cho Gia Mậu ít thứ, thật không nghĩ đến lại là không có gì hết, khó trách Gia Mậu biết rồi thì như đưa đám, giữa bọn họ nhất định là có gì bất đồng. Xuân Hoa thấy thần sắc Gia Mậu ảm đạm, trong lòng khổ sở, chỉ muốn vọt tới Hoa Dương hỏi rõ, vì sao Tương Nghi phải tuyệt tình như vậy, để cho đại ca của nàng ảm đạm hao tổn tinh thần đến mức này.
“Đại ca, giờ trời xuân thời tiết tốt, chúng ta muốn đi du ngoạn một chuyến, huynh có đi không?” Xuân Hoa cười nhìn Gia Mậu ôm Đông Hoa đứng trong hành lang: “Đường xá xa xôi, chúng ta chung quy phải tìm một nam tử tới bảo vệ mới được.”
“Các muội đi đâu?” Gia Mậu có vài phần kỳ lạ: “Nói thần bí như vậy, chẳng lẽ muốn đi xa? Đi Nghiễm Lăng? Bà ngoại không ở đó, Bảo Trụ cũng không ở, không có gì chơi.”
Ánh mắt rơi vào hoa rơi trước đình, Gia Mậu lòng của “Đánh đánh “ nhảy cẫng lên, chẳng lẽ là đi Hoa Dương?