Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 163 : Âm phu nhân mừng vì tin lành

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Nói đến con trai nhỏ Lâm Mậu Chân của mình, mặt mày Lâm thị lang không khỏi hớn hở thêm mấy phần.



Hắn có hai đứa con trai, con trai lớn Lâm Mậu Thâm, con trai nhỏ Lâm Mậu Chân, hai người từ thuở nhỏ đã đi theo hắn đọc sách, Lâm Mậu Thâm đôn hậu hiền lành, không thông minh lanh lợi bằng Lâm Mậu Chân, mấy năm trước đã trúng Cử nhân, sau đó bất lợi trong kỳ thi mùa xuân, thi rớt, không khỏi như đưa đám, Lâm phu nhân thấy tuổi của hắn cũng mười tám rồi, cưới vợ cho hắn.



Ai biết sau khi thành hôn, Lâm Mậu Thâm mỗi ngày sa vào khuê phòng chi hoan, mỗi ngày ngủ tới khi mặt trời lên cao mới rời giường, chậm trễ bài tập buổi sáng, hắn nói xa nói gần mấy lần, nhưng Lâm Mậu Thâm lại xem thường, chỉ tiếp tục ở trong phòng con dâu, ngay cả ôn bài cũng dọn vào nội thất.



Lâm thị lang không khỏi kêu Lâm Mậu Thâm đi hung hăng trách đánh một trận, ra lệnh hắn đi học đường đọc sách, chuẩn bị kỳ thi mùa xuân năm nay thi lần nữa, không nghĩ tới Lâm Mậu Thâm lại vì vậy bệnh nặng một trận, một tháng không thể rời giường thức dậy, Lâm phu nhân nhìn thấy thì thương tiếc, khuyên hắn: “Mọi người có số mạng của riêng mình, chàng cần gì phải cưỡng cầu? Giờ Thâm nhi cũng sắp làm cha, còn bị chàng trách phạt như vậy, sau này bảo hắn dùng mặt mụi nào đi dạy dỗ con hắn?”



“Mẹ hiền làm con hư!” Lâm thị lang chỉ có thể lắc đầu, vô cùng buồn bã, con trai lớn thành thế kia, thoạt nhìn là không được, chỉ có thể cho hắn đi Lại bộ báo danh bổ khuyết, chờ xem các bộ kinh thành có chỗ trống không, để cho hắn lăn lộn từ quan cửu phẩm, xem xem có thể lăn lộn đến chính thất phẩm không, lại đi cầu xin bổ nhiệm ra ngoài.



Mà con thứ hai Lâm Mậu Chân thì hoàn toàn khác, năm ngoái hắn thi Hương một lần thì trúng ngay thủ khoa Quảng Đông, kỳ thi mùa xuân năm nay lại trúng, mặc dù không có trong hội nguyên, nhưng đậu thứ mười lăm. Lâm thị lang biết được tin tức này hết sức vui mừng, năm đó hắn thi đậu Bảng nhãn cũng đã hai mươi sáu tuổi, nhưng năm nay Lâm Mậu Chân mới mười bảy thôi, ít hơn hắn mười năm, đây đúng là tiền đồ vô hạn!



“Khuyển tử của vãn sinh, chẳng qua là may mắn mà thôi.” Mặc dù trong lòng Lâm thị lang vui vẻ, nhưng vẫn áp chế xuống như cũ: “Sao có thể so với cháu ngoại Dương lão thái gia, vừa thi đã đoạt hội nguyên.”



Dương lão thái gia nói đến chuyện khoa thi, còn không phải dẫn tới trên người ông sao? Lâm thị lang thấy thần sắc vui mừng của Dương lão thái gia, trong lòng nhất thời sáng tỏ. Người lớn tuổi mà, thích nghe lời nịnh nọt, đặc biệt là người ta khen con cháu của mình, vậy thì còn thấy ngọt ngào hơn cả ăn mật.



Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng Dung Gia Mậu, ngay từ ba năm trước đã là thủ khoa kì thi Hương, làm cả Đại Chu khiếp sợ—— khi đó hắn còn thiếu nửa năm mới 12 tuổi, mọi người không ngừng khen, nói Dung gia Giang Lăng đã có thần đồng. Nghe người ta nói, vị học Chính đại nhân yết bảng hôm đó biết được tuổi của thủ khoa, kinh ngạc nửa ngày cũng không khép miệng được, một mực nói muốn kiểm tra bài thi, không phải nghĩ bài thi sai rồi, làm trễ nãi tiền đồ người khác.


Thấy Lâm Mậu Dung như vậy, Lâm phu nhân dở khóc dở cười, vừa mới muốn nói nàng mấy câu, chỉ thấy màn cửa động một cái, lúc ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm thị lang bước vào.



Lâm phu nhân vội vàng đứng lên: “Lão gia, Dương lão phu nhân có chuyện gì tìm chàng?”



Quan chức phu quân nhà mình cũng là Dương lão phu nhân hỗ trợ, mới từng bước một thăng lên, Dương lão phu nhân có chuyện nhờ cậy, tự nhiên phải cố hết sức đi làm. Lâm phu nhân nhìn mặt của Lâm tri phủ, không thấy thần sắc khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm thật dài: “Không phải chuyện phiền toái gì chứ?”



Lâm thị lang gật đầu một cái: “Tiệm của Tương Nghi ở Quảng Châu xảy ra chút chuyện, Dương lão phu nhân dặn dò ta viết phong thư cho đồng liêu, xin bọn họ chú ý một, hai.”



“Cái gì?” Lâm Mậu Dung từ trên ghế nhảy cỡn lên, chạy nhanh tới Lâm thị lang trước mặt, duỗi tay bắt cánh tay hắn lay động: “Cha, cửa hàng Nghi muội muội thế nào?”



“Dung nhi không có, chuyện lớn, sẽ được giải quyết, con cũng đừng quản nhiều như vậy.” Lâm tri phủ đoạt lại ống tay áo của mình từ trong tay Lâm Mậu Dung: “Tự cha biết an bài, con mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền mẹ con!”



Lâm Mậu Dung bĩu môi, ục ục thì thầm nói: “Người ta chỉ quan tâm Nghi muội muội thôi mà, cái gì cũng không để cho ta biết, thật là kì lạ!” Nàng đứng ở nơi đó nhìn một hồi, thấy Lâm thị lang tựa hồ không có ý tứ cho nàng ở lại, hơi mất hứng, xoay người mang theo nha hoàn đi ra ngoài khách sảnh thật nhanh.



“Chẳng lẽ còn có chuyện gì có quan hệ với Dung nhi?” Lâm phu nhân thấy thần sắc Lâm thị lang, như hiểu điều gì, từ từ đi tới trước mặt Lâm thị lang, thấp giọng hỏi hắn, trong mắt tất cả đều là thần sắc tha thiết.



“ Không sai.” Lâm thị lang gật đầu một cái: “Dương lão phu nhân nói sau khi thi đình muốn ta mang gia quyến đi Dương phủ chơi, nàng cố ý nói tới Chân nhi và Dung nhi nhà chúng ta.”