Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 164 :
Ngày đăng: 22:24 21/04/20
Ngoài cửa sổ có hoa lê màu trắng chập chờn nhiều vẻ, thành bóng đen đánh vào trên cửa sổ điêu khắc hoa, bị ánh đèn vàng ấm trong phòng chiếu lên, là song cửa sổ dán lên lúc hết năm. Lâm phu nhân một cái tay cầm ngọn đèn con thỏ, ánh mắt chẳng qua là nhìn chăm chú vào âu trà xanh kia, khóe miệng thấm thoát nở một nụ cười tới.
“Lão gia, vì sao Dương lão phu nhân nhắc tới Chân nhi và Dung nhi của chúng ta?” Lâm phu nhân ngẩng đầu lên, trong mắt có thần thái sáng láng, tựa như muốn bay ra từ trong mắt của nàng: “Làm sao bà ấy biết tên của con chúng ta?”
Lâm thị lang cũng thấy là kỳ lạ, suy nghĩ một chút nói: “Chân nhi kim bảng đề danh, là người thứ mười lăm, bọn họ biết cũng chẳng có gì lạ, tên Dung nhi... Phỏng chừng...” Hắn suy nghĩ một chút nói: “Là Dương gia thiếu gia tên Bảo Trụ kia nói cho Dương lão phu nhân.”
Hai tay Lâm phu nhân nâng ngọn đèn con thỏ, lẩm bẩm nói: “Vị Dương Tam thiếu gia kia?”
“Có lẽ chính là hắn.” Lâm thị lang khẽ gật đầu: “Ta cũng nghĩ không ra người khác.”
“Có khả năng.” Đột nhiên Lâm phu nhân nở nụ cười, cầm chung trà lên, nhàn nhạt nhấp một miếng, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm thị lang: “ Chân nhi và Dung nhi nhà chúng ta cũng nên chuẩn bị nghị hôn rồi.”
“Nghị hôn?” Lâm thị lang có vài phần mờ mịt: “Năm nay Chân nhi mười bảy, có thể từ từ xem cô nương môn đăng hộ đối không, không cần tướng mạo, chỉ cần nhân phẩm tốt, hiền thục hiếu thuận là được. Về phần Dung nhi... Có sớm quá không?”
“Sớm chỗ nào? Mùa thu năm nay thì cập kê rồi!” Lâm phu nhân oán hận nói: “Sao chàng lại không để ý Dung nhi như vậy!”
Lâm thị lang cười cười xấu hổ: “Ta luôn cảm thấy tuổi Dung nhi thật nhỏ, chỉ hận không thể lưu nàng bên người cả đời.”
“Lưu cả đời? Con gái lớn không dùng được, lưu tới lưu đi biến thành kẻ thù!” Lâm phu nhân cười đặt chung trà xuống: “Ta nghĩ, cũng nên thuận đường giúp nàng nhắn lại một phen.”
Nhìn mấy cái bàn, mới đi đến vùng mua tân khoa Trạng nguyên năm nay, Lưu Toàn Phúc móc ngân phiếu trong ngực ra, đôi tay run lẩy bẩy, hắn mang theo năm ngàn lượng bạc ra này, đây chính là số tiền lớn! Đứng cạnh cái bàn đó nhìn một chút, phía sau có viết tỷ số bồi, người đặt Dung Gia Mậu không đậu Trạng nguyên lại nhiều thêm chút, đã là một bồi mười hai.
“Vị lão huynh này, ngươi mua đại hay mua tiểu?” Nhà cái thấy Lưu Toàn Phúc đứng ở bên cạnh nhìn không ngừng, cũng không đặt tiền cược, nhanh chóng tới thuyết phục hắn: “Giờ đang thi đình ở Hàm Anh điện, chờ đến tối kết quả sẽ có, không đặt tiền cuộc thì chậm đó!”
Lưu Toàn Phúc lau một cái mồ hôi trán châu, lấy năm ngàn lượng bạc kia ra: “Cho ta đi đổi tiền đặt cuộc!”
Nhà cái lấy được tiền trong tay vừa nhìn, ánh mắt cũng híp thành một kẽ hở, không nghĩ tới có một kẻ sắp đặt lớn! Kiểm tra ngân phiếu thật giả, đổi cho Lưu Toàn Phúc một đống tiền đặt cuộc: “Lão huynh họ gì? Mua đại mua tiểu? Cũng phải cho ngài chỗ tốt nhé!”
Mua đại? Mua tiểu? Lưu Toàn Phúc cầm tiền đặt cuộc buồn bực, Hoàng thượng không nói rõ, chỉ nói là cho mình một cơ hội phát tài —— con ngươi hắn chuyển động, Hoàng thượng nói có bao nhiêu thả bao nhiêu, ổn định... bỗng nhiên ánh sáng trong lòng Lưu Toàn Phúc chợt lóe, Hoàng thượng có ý tứ là muốn hắn mua tiểu, sau đó kiếm một món tiền lớn?
Dung Gia Mậu đậu Trạng nguyên? Đại Chu còn chưa từng có Trạng nguyên 15 tuổi đâu, tuổi nhỏ như vậy đã làm Trạng nguyên, chỉ sợ không thể phục chúng? Ánh mắt Lưu Toàn Phúc nhìn chằm chằm kia hai chữ to “Bên trong” và “Không trúng” xem đi xem lại, trong lòng ước lượng Dung phi và Vinh quý phi, lại đang suy nghĩ Dung gia Giang Lăng và phủ Tiêu Quốc công, cuối cùng bỗng nhiên hắn vỗ đầu một cái: “Ta mua tiểu, Dung Đại thiếu gia nhất định có thể đậu Trạng nguyên!”
Những người khác cười to: “Tới một người đưa bạc, sợ là người ngoài thành? Lại không biết quyền thế phủ Tiêu Quốc công, mua tiểu!”
Lưu Toàn Phúc im lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng thầm khinh bỉ, các ngươi thì biết cái gì, liền chỉ biết là thế lực của Dung gia Giang Lăng không sánh bằng phủ Tiêu Quốc công, nhưng các ngươi có biết không, bà ngoại Dung Đại thiếu gia là ai! Nếu mình sớm nghĩ tới chỗ này, thì đã sớm có quyết định.
Dương lão phu nhân... Lưu Toàn Phúc cười một tiếng, ở trong lòng Hoàng thượng, chỉ sợ bà mới là người quan trọng nhất.