Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 166 : Kim Minh Trì muôn người chú ý

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Trong điện Quỳnh Lâm mở tiệc linh đình, từ rất xa ngoài điện cũng có thể nghe thấy âm thanh bên trong.



Mỗi một lần Hoàng thượng bổ nhiệm Trạng nguyên, sẽ mở tiệc mời tân khoa Tiến sĩ trong điện Quỳnh Lâm, dùng để bày tỏ kính trọng đối với anh tài thiên hạ. Quỳnh Lâm yến ba năm một lần, có thể chiếm một chỗ ngồi trên điện này, cũng coi như là anh tài Đại Chu.



Năm nay Hoàng thượng chọn Trạng nguyên là cháu trai Dung phi nương nương, Giang Lăng Dung Gia Mậu, Bảng nhãn là núi Tiêu Vương lãng, Thám hoa là Tín Dương Lâm Mậu Chân, còn người có thực lực nhất đoạt được nhất trong lời đồn đãi Trạng nguyên Tiêu Tam lão gia chỉ là truyền lư.



Một bóng dáng từ chạy ra ngoài từ cửa sau điện Quỳnh Lâm, rón rén đi tới bên kia chỗ sâu trong rừng hạnh, ở đó lộ ra đầu một người tới: “Định rồi?”



“Định, định.” Người kia thấp giọng: “Tiểu Phúc Tử, ngươi về nói cho Dung phi nương nương, cứ nói lần này Dung gia Giang Lăng tăng thể diện rồi, Hoàng thượng bổ nhiệm Dung Gia Mậu làm Trạng nguyên!”



“A!” Tiểu Phúc Tử thật thấp kêu lên: “Tiêu gia thì sao?”



“Truyền Lư.”



“Quá tốt, nương nương nghe thấy nhất định rất vui vẻ!” Tiểu Phúc Tử hưng phấn: “Ta trở về cung Ánh Nguyệt đây.”



Đêm xuân ba tháng, gió xuân dịu dàng thổi qua, giống như một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người ta, hoa hạnh từ đầu cành rối rít rơi xuống, rất nhanh thì phủ đầy đất, Tiểu Phúc Tử đạp lên hoa rơi đầy đất chạy như bay về phía trước, vội vội vàng vàng đi theo đường nhỏ, vừa quay đầu thì nhìn thấy có bóng người đang theo sau lưng, chậm rì rì đi về phía trước.



Đây không phải tiểu Tuyền tử trong cung Trầm Hương sao? Tiểu Phúc Tử cười một tiếng, sao hắn có thể đi nhanh chứ? Được tin tức này, chỉ sợ là không dám trở về báo cho Vinh quý phi biết rồi.
Đi trên đường mòn đá xanh, tâm trạng thoải mái, đi trên đường tới giống như mang theo gió, cẩm bào màu đỏ huyên náo vang dội, phất qua cỏ xanh bên trên đường mòn, đi về phía trước thật nhanh. Hai bên Ngự hoa viên thỉnh thoảng có cung nga Nội thị đi qua, len lén đánh giá vị tân khoa Trạng nguyên này, mỗi người đều gật đầu khen: “Quả nhiên là mặt này như ngọc, tuổi tác nhỏ đã tuấn tú như vậy, chừng hai năm nữa còn không biết sẽ điên đảo bao nhiêu cao môn quý nữ đây.”



Tiểu Phúc Tử dẫn Gia Mậu đi về phía trước, hơi khom người, nhìn cái bóng dưới đất, thầm nghĩ trong lòng, tiền đồ vị Dung Đại thiếu gia này không thể đo lường.



Dung phi ngồi trên ghế, sau lưng có một cái gối dựa, bên trái của nàng là Ngũ hoàng tử Hứa Nguyệt Sâm, phía bên phải là Thất công chúa Hứa Hoa Nghi, hai người hiếu kỳ nhìn cửa đại điện, rất muốn biết vị cháu họ mình chưa từng gặp mặt này dài ngắn thế nào.



Gia Mậu đi vào chủ điện, đứng đó dáng người cao ngất, giống như một gốc thanh tùng, mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng khí khái anh hùng hừng hực, đúng là chi lan ngọc thụ, dung quang lấp lánh chiếu sáng chủ điện.



Dung phi nương nương thấy hình thái Gia Mậu như thế, trong lòng vui vẻ, nhà mẹ ra nhân tài, cuối cùng cũng là cho nàng mặt mũi, nàng cười để cho Gia Mậu ngồi xuống: “Gia Mậu, hôm nay đều là người nhà, không cần đa lễ.”



Mặc dù nàng nói không cần đa lễ, nhưng Gia Mậu còn phải lễ độ, y theo trong cung lễ bái kiến Dung phi và hoàng tử công chúa, lúc này Gia Mậu mới ngồi một bên, khẽ mỉm cười nhận lấy chung trà cung nga đưa tới, gật đầu với Dung phi: “Tổ phụ nhờ ta vấn an nương nương, Giang Lăng tất cả đều tốt, nương nương không cần ràng buộc.”



“Bình yên là được.” Trong mắt Dung phi phiếm phiếm lệ: “Bổn cung ba mươi bốn năm chưa từng trở lại Giang Lăng, trong lòng bất cứ thời khắc cũng nhớ ngày xưa. Người tới tuổi này, thì càng nhớ nhà, có lúc ngủ trong mộng, lại nằm mơ thấy mình quay về Giang Lăng, vẫn còn ở Hương Tuyết viên của mình, đẩy cửa sổ ra thì thấy hoa lê đầy đất... Ai... Nếu có một ngày có thể trở về, đó cũng là phúc phận của Bản cung.”



Nghe Dung phi nói tình thâm ý thiết, Gia Mậu vội vàng an ủi nàng: “Nương nương, Hương Tuyết viên vẫn giữ lại thay nương nương, giống lúc nương nương đi như đúc, chưa từng động tới vật kiện nào, nếu nương nương có thể trở về Giang Lăng thăm người thân, nhất định có thể ôn lại thời gian ngày xưa.”



“Thăm người thân, đâu phải nói có thể đi là đi, dù sao cũng phải có Hoàng thượng chấp thuận mới được.” Dung phi than thở thật dài: “Ai, cả đời này của Bản cung, chỉ sợ khó lòng xuất cung rồi.”