Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 167 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Ánh mặt trời ngoài điện rực rỡ, cỏ xanh đầy đất được mặt trời chiếu lên, tươi non xanh biếc, giống như một khối ngọc to lớn, toàn thân trong suốt, lòe lòe chói mắt, trên sân cỏ một đám cung nga đang đứng, nhìn trộm vào trong chính điện, đủ mọi màu sắc y phục bị gió xuân thổi tung bay, đúng là người chỉ có trong tranh.



“Cháu trai nương nương chúng ta có thể đúng là quá tốt.” Có cung nga xấu hổ mang khiếp sợ đi vào trong nhìn một cái: “Có tài học, khẩn yếu nhất là vô cùng anh tuấn.”



“Ngươi luôn nhìn người ta thì có thể thế nào, nghĩ rằng Dung Đại thiếu gia kia có thể vừa ý ngươi hay sao? Người ta là trưởng tôn đại phòng Dung gia Giang Lăng, lại còn là quan trạng thiếu niên danh chấn thiên hạ, coi như ngươi muốn xách giày cho hắn, người ta chưa chắc sẽ muốn ngươi.” Một cung nga khác xuy xuy cười ra tiếng, cây trâm lưu tô không người lay động, làm lóe ánh mắt người nhìn.



“Miệng ngươi cũng quả thực sắc bén, người ta chẳng qua chỉ là khen một câu anh tuấn, ngươi nói nhiều lời như vậy.” Có người thấy người nói lúc đầu trong nháy mắt đỏ mặt, chạy ra giảng hòa: “Nguyệt Thanh không phải người không ổn trọng, sao dám suy nghĩ lung tung như vậy? Hôn sự Dung Đại thiếu gia, không phải nương nương chúng ta đang bận tâm sao?”



Người kia bị nói ngượng ngùng nói: “Chẳng qua chỉ là tỷ muội nói câu vui đùa thôi, bị ngươi nói như vậy, lại thành thật là vô lễ.” Nàng quay mặt đi, nhìn thiếu niên mặc cẩm bào đỏ thẫm nơi đó, trong lòng thầm khen một câu, thiếu niên lang thật là tuấn tú, khó trách nghe Nội thị nói, hôm nay hoa hạnh hồ Kim Minh đều bị ném đầy đất.



“Gia Mậu, con chính là mặt mũi Dung gia.” Dung phi hơi cười nhìn Gia Mậu, có hài lòng không nói ra được: “Con nói một chút, muốn ban thưởng cái gì, Bổn cung cũng sẽ cho con.”



Gia Mậu mới vừa một mực ở cung kính trả lời Dung phi, liên quan tới đủ loại việc nhà của Dung gia Giang Lăng gia, dù hắn nói cái gì, Dung phi nương nương cũng nghe nồng nhiệt, thỉnh thoảng còn hỏi hỏi tình huống mấy vị huynh đệ nhà mẹ, bất chợt, nàng lại nói ra câu muốn ban thưởng hắn, tâm Gia Mậu chợt nhấc lên, một loại vui mừng không nói ra được kẹt tại yết hầu, lời kia linh lợi chuyển trên đầu lưỡi, cơ hồ sẽ lập tức thốt ra ra.



“Ta thấy đại chất tử giống như đã sớm nghĩ xong nên muốn cái gì rồi.” Thất công chúa Hứa Hoa Nghi ngồi một bên hơi nở nụ cười, năm nay nàng vừa mới mười sáu, trong cung quả thực không thú vị, bỗng nhiên tới một đứa cháu chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, không khỏi cũng xem danh hiệu này thành một chuyện sung sướng, chỉ muốn trêu chọc hắn.




Đi ra cửa cung, Gia Mậu thấy hai đầy tớ Trường Phúc Trường Sinh của mình đang đợi, hai người đi lên nhận ban thưởng, thuận tay kín đáo đưa cho Tiểu Phúc Tử một thỏi bạc: “Đa tạ công công chăm sóc thiếu gia nhà chúng ta.”



Xe ngựa Dương phủ ngừng không xa ngoài Chính Hoa môn, Gia Mậu một bước lên xe, Trường Phúc cười hì hì nói: “Đại thiếu gia, trong cung là dáng vẻ gì? Nghe nói đình viện trong đó ở đều làm bằng vàng.”



Gia Mậu bị một câu nói của hắn chọc cười: “Ở đâu có nhiều vàng như vậy xây nhà?”



Lúc này mới lại vui lên, vén rèm mềm mại của xe ngựa lên nhìn hoàng cung một chút, thành cung màu đỏ từ từ cách xa rồi, dần dần không nhìn thấy kim liễu trồng bên thành cung nữa, lúc này là dương xuân tháng ba, kim liễu đã sớm tràn đầy lá xanh, bị gió thổi một cái, bay múa theo gió, giống như một mảnh biển xanh vậy, mơ hồ lộ ra ngói lưu ly kim hoàng.



Dung phi nương nương vẫn muốn nắm chuyện chung thân của mình trong tay, chân mày Gia Mậu cau lại, vậy bây giờ phải làm sao mới đúng?



Tương Nghi, Tương Nghi, hắn thấp giọng kêu một tiếng, ta nên làm thế nào đây?



Đời này kiếp này, ta tuyệt đối không buông tay, tuyệt đối không để nàng và ta chỉ thoáng qua nhau như kiếp trước.