Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 168 : Trở về Dương phủ gợi lên tâm sự

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


“Hôm nay Gia Mậu chúng ta khoa quan du nhai, hết sức có khí thế đó.”



Gia Mậu nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ngoại mình - Dương lão phu nhân, hơi ngượng ngùng: “Bà ngoại luôn thích giễu cợt con.” Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thấy Dương lão phu nhân, trên mặt của bà luôn là hơi cười, không giống như tổ mẫu của mình, xụ mặt giống như ai thiếu bạc của bà, tích lũy tháng ngày, bên môi đã có hai rãnh sâu rồi.



“Gia Mậu, ta cũng không giễu cợt con, thấy rõ ràng.” Dương lão phu nhân bưng chung trà khoan thai chậm rãi uống một hớp: “Lúc đó ta đang nhìn từ trên Phong Nhã lâu bên kia đâu rồi, con một thân quần áo đỏ đi qua, bên Kim Minh hồ rơi đầy hoa hạnh đến đỏ cả mặt đất! Không ít cô nương cũng càn rỡ cực kì, từng người kêu tên con, chẳng qua là bị tiếng chiêng trống kia che lại thôi.”



Dương lão phu nhân đã sớm đặt một căn phòng riêng trong Phong Nhã lâu, mang theo các cháu gái tới nhìn Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan đi khắp kinh thành nhìn hết kinh thành. Các nàng mở cửa sổ ra nhìn, thấy trên đường phố rộn ràng người, tất cả mọi người đang chờ nhìn tân khoa Trạng nguyên, cũng nghe phòng riêng cách vách truyền tới giọng nói, không qua mấy câu thì nghe có ba chữ “Dung Gia Mậu” ở bên trong, Dương lão phu nhân nghe chỉ cảm thấy đắc ý.



Người lớn tuổi, mình sẽ không có gì ý nghĩ muốn đi tranh, nhưng thích nhìn con cháu phấn đấu. Vạn nhất con cháu có một chút xíu thành tựu, thì sẽ cảm thấy hết sức có mùi vị, thậm chí so với năm đó mình đấu thắng những kẻ vô lại ở Huỳnh Dương còn có ý tứ hơn.



Dương lão phu nhân thấy không ít cô nương cầm hoa hạnh ném lên trên người Gia Mậu, cười ha ha: “Gia Mậu mới mười lăm thôi, đã có nhiều cô nương ái mộ hắn như vậy, chừng hai năm nữa, ngưỡng cửa Dung gia Giang Lăng sẽ bị người đạp bằng.”



Bảo Lâm ở một bên cười hì hì: “Đại biểu ca vốn anh tuấn, không ngăn được người ta thích.”



Mọi người nhìn Gia Mậu cưỡi ngựa khoa quan, thật vui vẻ trở về Dương phủ, phòng bếp đã chú tâm chuẩn bị thức ăn, chờ tân khoa Trạng nguyên về phủ dùng cơm, chờ tới chờ lui không thấy Gia Mậu về, sai người đi Chính Hoa môn hỏi thăm, chỉ nói được Dung phi nương nương truyền vào cung nói chuyện, Dương lão phu nhân cũng không có chờ Gia Mậu, tự mình dùng cơm trưa trước, vừa mới lau miệng, thì Gia Mậu lại trở lại.



“Dung phi nương nương cũng cho cái gì?” Dương lão phu nhân nhìn những thứ đặt một bên, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt: “ Đôi ngọc bích này nhìn không tệ, nhưng những đoạn gấm này...”




Gia Mậu trợn to hai mắt: “Bà ngoại, bà biết? Nà lại biết? Làm sao bà biết?”



“Cái này còn không nhìn ra được sao?” Dương lão phu nhân cười ha ha, giọng cười cởi mở, xông thẳng lên nóc Ngọc Thúy Đường: “Con biểu hiện rõ ràng như vậy, ta mà nhìn không ra, thì là người ngu rồi. Lại không nói chuyện khi con còn bé tặng nàng áo choàng Sỉ La Ni này, sau đó con còn trăm phương ngàn kế suy nghĩ phương pháp để cho nàng cùng biểu muội con mở Trân Lung phường, lại nghĩ kế cho Trà Trang Thúy Diệp của nàng, còn mặc kệ mẹ con phản đối mà đi Hoa Dương thăm nàng... Tự con nói một chút, ta có thể không nhìn ra được sao?”



“Nhưng mấy năm này con cũng không có...” Gia Mậu chỉ cảm thấy mặt của mình vô cùng nóng, hóa ra hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Nhưng bà ngoại cũng không nên nói thẳng thừng như vậy, để cho hắn bỗng nhiên đầu ngón chân cũng ngứa thêm vài phần, hận không thể chạy như bay đi Hoa Dương nhìn người con gái xa cách đã lâu kia.



“Người con không đi Hoa Dương, nhưng lòng của con vẫn còn ở Hoa Dương, đừng cho là ta không biết.” Dương lão phu nhân cười nói: “Nếu không phải thì vì sao con viết thư nhờ ta giúp Tương Nghi một chứ? Nếu không phải thì vì sao con phái người ở Hoa Dương nhìn chằm chằm vườn trà Thúy Diệp kia? Con nghĩ rằng ta không biết? Bọn Tần ma ma đã sớm phát giác, cũng nói cho ta biết.”



Mặt của Gia Mậu nóng hừng hực một mảnh, trong đầu loạn lên, mình còn tưởng rằng làm bí mật lắm, thật không nghĩ đến bà ngoại lại có một đôi hỏa nhãn kim tinh hàng thật giá thật, chuyện gì cũng nhìn thấy rõ ràng.



“Thế nào, Gia Mậu, con nói Tương Nghi và chuyện con đắc tội Dung phi nương nương có quan hệ, kết quả này là vì chuyện gì?” Dương lão phu nhân liếc Gia Mậu, thấy trên mặt hắn đỏ bừng, giống như trứng tôm nấu chín, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, thiếu niên lang chính là thiếu niên lang, phần tâm tư này mới bị người chọc thủng, thì ngượng ngùng thành dáng vẻ này.



“Bà ngoại, Gia Mậu muốn mời bà giúp một tay.” Gia Mậu đi tới bên người Dương lão phu nhân, một đôi tay đặt trên bả vai bà nắn bóp: “Bà ngoại là tốt nhất, đối với Gia Mậu cũng vô cùng tốt, Gia Mậu chỉ có thể tới tìm bà thôi.”



“Bớt nịnh hót, con nói trước đi cho ta nhìn, kết quả muốn ta hỗ trợ làm chuyện gì?” Dương lão phu nhân đè tay của Gia Mậu lại: “Thân thể bà ngoại con còn sức khoẻ dồi dào, không cần con lấy lòng khoe tài!”