Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 182 : Giang tri phủ cẩn thận từng li từng tí

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Lưu tri phủ miễn cưỡng ở lại Hoa Dương hơn nửa năm, cụp đuôi làm người, đến cuối năm mới đi.



Tề tổng Đốc đến tột cùng là người tâm tư linh hoạt, hơn nửa năm sau mới động thủ, coi như bảo toàn mặt mũi của Lưu tri phủ, lúc cuối năm đi cũng là chuyện bình thường, chưa tính là nửa đường phạm tội bị đoạt quyền, hơn nữa còn vắt óc tìm kế cho Lưu tri phủ đi một chỗ không tính là kém, cho Lại bộ một công văn, để cho Lại bộ điều Lưu tri phủ đi qua.



Qua năm sau, Hoa Dương tới một vị tri phủ mới, họ Giang.



Vị Giang tri phủ mới tới này là một người lanh lợi, vừa mới tới Hoa Dương, thì hạ thấp tư thái thăm hỏi thương hội địa phương. Trong lòng của hắn hiểu rõ, phải làm ra thành tích, thì hai tay phải làm việc, một là thu thuế thu vào, một là hiểu rõ chính trị, Giang tri phủ cảm thấy, nên lập quan hệ tốt với nhà giàu Hoa Dương trước, sau này mới có thể thi hành biện pháp chính trị dễ dàng.



Ngày Giang tri phủ đến thương hội Hoa Dương, là ngày mùng tám.



Thương hội nhận được tin của nha môn Tri phủ, nói ngày thứ hai Tri phủ đại nhân mới tới muốn gặp mặt bọn họ, tự nhiên không dám khinh thường, từng người sớm tới thương hội chờ Giang tri phủ, mọi người gom lại một chỗ, suy nghĩ một hồi, vị Tri phủ mới tới này vì sao tới sớm như vậy, thường ngày Tri phủ đại nhân đến nhậm, đều ở nha môn Tri phủ, chờ bọn hắn mang theo quà tặng tới gõ cửa bái kiến, vị Giang tri phủ này thì trái ngược.



Giang tri phủ cũng đúng giờ, lúc Thần chính thì đến thương hội.



Mọi người đi ra ngoài đón, chỉnh sửa áo choàng ngoài, vạt áo đẩy vạt áo, tất tất tốt tốt.



Giang tri phủ bị đi vào, thấy mọi người thân thiện như thế, không khỏi dương dương đắc ý, nói một trận với các thương hộ, thì hỏi tơi Hoa Dương xuân nổi danh kia: “Ban đầu ta ở Vân Châu làm Tri châu, hai năm trước nghe nói Hoa Dương có một loaị trà gọi là Hoa Dương xuân, cũng không biết là sản nghiệp nhà nào?”
Giờ nàng bị tính toán, còn không cho nàng đi tìm chủ nhân tính toán này, thật sự xem Lạc Tương Nghi nàng là mảnh bùn mềm mại bóp tới bóp lui đúng không? Tương Nghi cười lạnh một tiếng: “Các ngươi thích thì khuyên, chỉ là ta không nghe khuyên bảo.” Nhìn Tiền Lư thị cố giả bộ trấn định một cái, Tương Nghi gật đầu một cái: “Chúng ta gặp trên công đường.”



Trong lòng Tiền Lư thị hoảng hốt, vội vàng bảo người làm: “Mau mau đưa ngăn nàng lại!”



Mấy bà tử đứng sau lưng Tiền Lư thị đuổi tới chỗ Tương Nghi, Hạ thị hoảng hồn, vội vàng ngăn trước người Tương Nghi, cười nhìn tiền Lư thị nói: “Mẹ, mẹ đại nhân đại lượng chớ so đo Tương Nghi, tuổi nàng còn nhỏ, thiếu niên khí thịnh...”



Tương Nghi nháy mắt với Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý, gật đầu một cái, từ một bên vọt ra, thừa dịp Tiền Lư thị không chú ý, một bước nhảy tót lên trước mặt nàng, chợt bắt được cổ của nàng, một tay trong từ búi tóc móc ra một cây trâm để ở yết hầu Tiền Lư thị: “Ngươi dám vô lễ với Cô Nương, ta là người đầu tiên ghim ngươi chết, ta chỉ là một nô tỳ, chết thì chết, một mạng để một mạng thì thế nào! Ngược lại bất kể thế nào, không thể để cho Cô Nương thua thiệt.”



Tiền Lư thị bị Liên Kiều giữ cổ, quả thực sợ mất mật, hai tay không ngừng hoa động: “Đừng đừng đừng, đừng nhúc nhích.”



Tương Nghi cười cười, từ sau lưng Hạ thị lượn qua: “Tiền Lư thị, ngươi nói không đánh chúng ta thì không đánh hả? Ngươi muốn Liên Kiều thả ngươi ra cũng đơn giản, ngươi đưa chúng ta đến cửa, cho những hạ nhân kia của ngươi lui ra, chớ theo ta tới.”



Tiền Lư thị nơm nớp lo sợ đồng ý, một tay Liên Kiều túm cánh tay của bà ta, một tay cầm cây trâm để ở cổ họng của bà ta như cũ, đẩy đi về phía trước, một đám phu nhân trợn mắt hốc mồm đi theo Tương Nghi về phía trước, người người lắc đầu không dứt: “Vị Lạc tiểu thư này quả thực quá cường thế rồi, khó trách tự mời ra Tộc, chính là một liệt nương! Sau này nhà ai dám cưới con dâu như vậy, khó tránh ngay cả mẹ chồng cũng dám thu thập!”



Tương Nghi đi phía trước, nghe người phía sau xì xào bàn tán, cũng lười đáp lời, chẳng qua là tiếp tục, Liên Kiều nghe thì không nhịn được, quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm đám kia các phu nhân tức giận nói: “Các vị phu nhân yên tâm, các ngươi cứ cầm phần của cải của mình, những thiếu gia kia của các ngươi, Cô Nương chúng ta còn coi thường!”