Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 187 : Lão phu nhân suy tính chu đáo

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


"Bà ngoại, bà một chút cũng không thương Gia Mậu." Gia Mậu đỡ tay của Dương lão phu nhân đi ở trong vườn hoa, xoay mặt nhìn một đám người đi ở phía sau một chút, thấy Ca Lạp Nhĩ kia đi cách người Tương Nghi không xa, trong lòng giống như đổ một bình giấm, chua ngày chua đêm, răng cũng sắp chua luôn.



"Con làm sao?" Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Gia Mậu, thấy lông mày của hắn hơi hơi nhíu lên, đưa tay vỗ mu bàn tay của hắn một cái: "Con là quan trạng nguyên danh chấn đại chu mà, sao nháy mắt một cái thì trở thành con nít? Dáng vẻ kia của con, giống y như lúc sáu bảy tuổi, dính vào bên người bà ngoại muốn này muốn kia, ta không cho con thì con ăn vạ không đi."



"Bà ngoại, không phải bà nói muốn thành toàn bộ cho Gia Mậu sao? Sao bây giờ đổi biện pháp hủy con và Tương Nghi?" Gia Mậu ục ục thì thầm, không cam lòng: "Sao lại để cho Ca Lạp Nhĩ đó ở Thiên Tâm Uyển của con? Chẳng lẽ hắn không nên ở ngoại viện sao? Hắn là ngoại nam, sao có thể ở trong nội viện!"



"Hừ, thật là vô dùng, như thế này mà cũng lo lắng, ở ngoại viện và nội viện có cái gì khác nhau?" Dương lão phu nhân chọc chọc cánh tay Gia Mậu, trên mặt lộ ra thần sắc không tán thành: "Ta nói ủng hộ con và Tương Nghi, là có điều kiện, chẳng lẽ con không nhớ rõ?"



"Tương Nghi phải yêu thích con." Gia Mậu mặt dày thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bà ngoại không nhìn ra?"



"Bây giờ ta thật không nhìn ra Tương Nghi thích con." Dương lão phu nhân lắc đầu một cái: "Dưa hái xanh không ngọt, ta để cho Tương Nghi chính miệng nói cho ta biết người nàng thích là con, ta mới có thể tìm cách giúp con."



"Bà ngoại..." Gia Mậu không lời chống đỡ, lắc bả vai Dương lão phu nhân: "Bà ngoại tốt nhất, hiểu rõ Gia Mậu nhất mà."



"Ta nói con lùi lại thì phải lùi lại." Dương lão phu nhân kéo cánh tay Gia Mậu ra: "Con nên nghĩ cách làm cho Tương Nghi thích con, mà không phải ở bên lỗ tai ta lải nhải, nói những thứ vô ích này, mấu chốt ở chỗ Tương Nghi, con có biết hay không?"



Gia Mậu đáp một tiếng, quay đầu nhìn Tương Nghi phía sau, thấy nàng đi nhẹ nhàng, nói cười vui vẻ với Bảo Thanh Bảo Lâm vừa nói chuyện, cũng không nói chuyện với Ca Lạp Nhĩ, mới thoáng thả tâm tư xuống mấy phần, ánh mắt chuyển động: "Bà ngoại, ngày mai ta muốn đi Thúy Diệp Trà Trang với bà."



"Không phải con phải đi Hàn lâm viện?" Dương lão phu nhân kinh ngạc nói: "Chung quy không đến nổi ngay cả điểm danh cũng không đi chứ?"




"Bà ngoại, bà khi dễ Tương Nghi rồi hả?" Giọng của Gia Mậu vang lên bên người, Tương Nghi quay mặt lại nhìn một cái, chỉ thấy Gia Mậu mặc trường sam màu trắng đứng bên cạnh mình, cũng không biết hắn tới bao lâu, có lẽ mình chỉ lo rung động, căn bản không có chú ý tới bên người lại tới một người.



"Tuổi ta đã lớn như vậy, còn khi dễ tiểu cô nương hay sao?" Dương lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, Gia Mậu gặp chuyện của Tương Nghi, thì sẽ không động não, lại đùa giỡn với bà ngoại mình như vậy!



"Không có, lão phu nhân không có khi dễ ta." Tương Nghi vội vàng bảo vệ Dương lão phu nhân, bất mãn nhìn Gia Mậu một cái: "Gia Mậu ca ca ngươi không nên nói bậy bạ."



Gia Mậu cười ha ha một tiếng: "Ta đang nói đùa, không ngờ nàng tưởng thật."



Mới vừa vừa đi vào sân, thấy Tương Nghi cầm khăn lau nước mắt, trong lòng quýnh lên, vội vàng chạy tới, rất sợ là bà ngoại ở sau lưng nói mình và Tương Nghi không thích hợp, Gia Mậu thở dài một cái, lúc Tương Nghi không ở kinh thành hắn vẫn êm đẹp, thế nào Tương Nghi vừa tới, thì hắn hơi mơ hồ rồi.



Qua nhiều năm như vậy, hắn không dám đi quấy rầy Tương Nghi, vẫn đặt nàng ở trên đầu trái tim như trước, nhất cử nhất động của nàng cũng làm hắn ràng buộc. Cho dù hắn không thể đi Hoa Dương thăm nàng, nhưng mỗi buổi tối nhắm mắt lại, gương mặt kia liền hiện lên trước mắt.



Nhớ nhung, giống như cây mây và dây leo leo lên khắp nơi, lặng lẽ bao vây hắn, dáng người uyển chuyển trong trăng sáng kia, từ từ ăn mòn tim của hắn, để cho hắn cơ hồ không có không gian hô hấp.



"Tương Nghi." Gia Mậu hơi nở nụ cười.



Cuối cùng bọn họ lại chung một chỗ, người hữu duyên thì sẽ gặp nhau.