Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 188 : Trắc trở trong bụng Lâm Mậu Dung

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Ngày thứ ba Tương Nghi đến kinh thành, thì gặp Lâm Mậu Dung.



Cửa sổ chạm hoa của đình thủy tạ bị đẩy ra, nhìn về phía hồ sen mới có lá sen, vô cùng mát mẽ. Hoàng Nương Tử gác đàn cổ lại trên cỏ ở ven hồ, một lò hương nhỏ lượn lờ tỏa ra khói mù màu trắng, nhàn nhạt tản ra ven hồ, hòa vào chân trời bàng bạc rất nhanh, một mảnh mơ hồ.



Bảo Lâm và Hoàng Nương Tử đứng nói chuyện với nhau: "Nương tử, đã lâu không nghe ngài đánh đàn."



"Có phải không?" Hoàng Nương Tử dịu dàng cười cười: "Từ khi đi ra từ Tộc Học Dương thị, thì chúng ta không gặp nữa."



"Con rất nhớ nương tử, nương tử mời sau này  là một người dạy không tốt bằng nương tử, có lúc chúng con cũng nghe không hiểu nàng muốn nói gì, hơn nữa nàng cũng không đánh đàn." Bảo Lâm ngồi vào trước đàn cổ, đưa tay khêu dây đàn một cái, tiếng du dương vang lên, bay lượn trên mặt hồ.



"Nương tử, ngài ở lại dạy chúng con đánh đàn vẽ một chút đi." Bảo Thanh kéo tay của Hoàng Nương Tử không chịu thả, mặc dù nàng chưa bao giờ làm học sinh Hoàng Nương Tử, vốn lúc trước nghe nói Tương Nghi và Bảo Lâm có đủ loại chỗ tốt từ Hoàng Nương Tử, tâm sinh hướng tới, giờ thấy bản tôn, chỉ cảm thấy nàng dịu dàng dễ thân cận, không khỏi sinh thêm vài phần không muốn xa rời.



Dương lão phu nhân đã sớm nghe nói qua tài danh Hoàng Nương Tử, một lòng cũng muốn lưu nàng lại, Hoàng Nương Tử lại nói có lòng muốn vào học đường kinh sư, muốn xem cổ thư bên trong, Dương lão phu nhân không tiện miễn cưỡng nàng, vì vậy đồng ý.



Học đường kinh sư là học đường nổi danh nhất đại chu, tàng thư bên trong rất rộng, dạy học bên trong đa phần là phu tử, có rất ít nương tử —— bởi vì trong học đường kinh sư cũng xếp đặt nữ học, trong nhà một ít chính tứ phẩm chính ngũ phẩm quan viên không đủ điều kiện mời gia sư, mang tiểu thư nhà mình tới nơi này đọc sách.



Nữ học cách học đường bên cạnh một bức tường, là một viện đơn độc, nhưng từ cửa nương tử vẫn có thể ra vào thư phòng học đường kinh sư, tự lấy sách đọc. Hoàng Nương Tử đã sớm sinh lòng hâm mộ điển tàng trong học đường kinh sư, được cơ hội tốt này, tự nhiên không chịu bỏ qua, thấy Dương lão phu nhân đồng ý tiến cử, rất vui vẻ: "Lão phu nhân, ta từ học đường trở lại, vẫn có thể dạy các vị tiểu thư tài đánh đàn kỹ năng vẽ."


"Dương lão phu nhân, ngài là không biết, Nghi muội muội đúng là muội muội của ta, lúc ở Hoa Dương, mẫu thân của ta nhận nàng làm con gái nuôi, còn làm nghi thức nữa, hầu hết nhà giàu Hoa Dương đều tới uống rượu, nàng ở nhà chúng ta, là như ở nhà mình." Lâm Mậu Dung cười một tiếng với Dương lão phu nhân, nói hết sức chân thành: "Khi đó con và Nghi muội muội hết sức hợp ý, ngay cả y phục cũng mặc giống nhau."



"Nếu ta đã sắp xếp cho nàng xong, vậy cũng không cần nữa, dọn đến dọn đi rất phiền toái." Dương lão phu nhân khoát tay một cái: "Nhà các ngươi cách chỗ này của ta chỉ một khắc đồng hồ xe ngựa, ngày nào nghĩ đến tìm Tương Nghi chơi đùa, thì ngồi xe đến gặp nàng là được."



"Dạ được dạ được." Lâm Mậu Dung vui vẻ cơ hồ muốn nhảy cỡn lên: "Đa tạ Dương lão phu nhân."



Bảo Cầm mang theo Lâm Mậu Dung đi vào trong vườn, hôm nay nàng đã gặp Tương Nghi, nghe Bảo Thanh Bảo Lâm nháo muốn đi tìm Hoàng Nương Tử, thầm nghĩ mấy người các nàng nên ở Hoa Vũ Các. Ai ngờ đi tới Hoa VŨ Các lại không thấy người, chỉ nghe tiểu nha đầu nói ôm đàn cổ đi ra ngoài, nên ở trong vườn đánh đàn.



Vườn Dương phủ quả thực hơi lớn, hai người mang theo nha hoàn chuyển hơn nửa vòng, còn không có thấy bóng người Tương Nghi, cho đến lúc đến gần bờ hồ, mới nghe tiếng đàn sâu kín.



"Là ở chỗ đó." Lâm Mậu Dung rất hưng phấn, kéo tay của Bảo Cầm đi bên kia: "Chúng ta mau mau tới đó, ta có một năm không thấy Nghi muội muội, thật là nhớ nhung."



Bảo Cầm dịu dàng cười một cái, cũng không nói nhiều, đi theo Lâm Mậu Dung.



Trong sân cỏ xanh biếc trải một tấm thảm trắng như tuyết, phía trước một chiếc đàn cổ màu nâu đậm có một nữ tử chừng ba mươi tuổi đang ngồi, tay thuận gảy dây đàn, một bên nàng ngồi mấy cô nương, trên mặt tất cả đều là thần sắc say mê.



"Nghi muội muội!" Lâm Mậu Dung tinh mắt, trong khoảnh khắc đã thấy Tương Nghi mặc áo màu vàng nhạt.