Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 190 : Sai một bước sai từng bước

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Buổi trưa đều dùng cơm tại chủ viện Dương phủ, Dương lão phu nhân thấy một bàn lớn ngồi đầy nam nữ trẻ tuổi, cười miệng cũng không thể khép lại: "Đã lâu chưa náo nhiệt vậy rồi, sau này có nhiều tới trong phủ chúng ta, bà lão này không có chuyện làm, cứ nhìn trẻ người tuổi trò chuyện cũng tốt." 



Lâm Mậu Dung miệng ngọt, vội vàng nhận lời xuống: "Dung nhi chỉ sợ quấy rầy Dương lão phu nhân, nếu lão phu nhân không ngại, con đây sẽ da mặt dày, cách không được mấy ngày thì muốn đến tìm Cầm tỷ tỷ Nghi muội muội chơi."



Dương lão phu nhân cười gật đầu: "Chỉ tới là được, không cần nói khách khí gì." Bà nhìn một chút Lâm Mậu Chân ngồi ở bên người Lâm Mậu Dung, thấy hắn một bộ trầm ổn, tư văn hữu lễ, trong lòng cũng tán thưởng, Lâm gia Nhị thiếu gia này không tệ, quả thật xứng với Cầm nha đầu nhà mình.



Gia Mậu thấy Dương lão phu nhân quan sát Lâm Mậu Chân, lại không được nhìn tam biểu tỷ của mình, trong lòng càng đắc ý, cười tủm tỉm liếc Lâm Mậu Chân, lại nhìn một chút Tương Nghi ngồi ở bên người Bảo Thanh, vui vẻ đến khóe miệng cũng vểnh lên. Bảo Thanh kỳ quái nhìn Gia Mậu: "Biểu ca, sao huynh vui vẻ như vậy? Thức ăn hôm nay cũng không thấy không ngon bằng ngày thường, sao huynh lại nửa ngày không động đũa, chỉ ngồi ở chỗ đó cười?"



Lâm Mậu Dung an vị ở bên trái Tương Nghi, từ bên này nhìn qua, hình như Gia Mậu đang hơi cười với mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, trái tim giống như con thỏ nhỏ hoảng loạn chẳng còn hoạt bát như thường ngày, chỉ cúi đầu, cầm đũa yên lặng xới cơm.



Tương Nghi tự nhiên nhìn thấy nụ cười Gia Mậu, nàng bây giờ đã sớm không như xấu hổ nhút nhát như năm đó vậy, trực tiếp mắt đối mắt nhìn qua, còn cười đáp lại Gia Mậu—— mặc dù thân phận Gia Mậu chênh lệch nàng vẫn rất lớn, nhưng nàng cũng là một người, đường đường chính chính hành thương kiếm tiền nuôi người của mình, vì sao phải nhút nhát ngượng ngùng trước mặt người khác?



Nụ cười của nàng, nhu mỹ như hoa, lặng lẽ mở ra bên mép, giống như nụ hoa mùa xuân, đột nhiên mở cánh hoa ra, Gia Mậu thấy nàng vui vẻ, trong lúc nhất thời tâm đãng thần di, lòng cũng chợt mềm mại thêm vài phần, thật hận không thể kéo tay Tương Nghi đến một bên nói nho nhỏ, không muốn cùng mọi người ngây ngô.



Ca Lạp Nhĩ ngồi bên phải Dương lão phu nhân, sau khi hắn đi tới Dương phủ thì đổi thân phận khác, cũng không còn là người làm của Tương Nghi, Dương lão phu nhân xem hắn như thượng khách, kêu thêu nương trân lung phường đưa làm y phục cho hắn lần nữa, không để cho hắn đi Trà Trang Thúy Diệp làm việc, ngày thường đi theo Dương lão thái gia luyện thuật bắn cung thuật cưỡi ngựa, còn để cho Dương lão thái gia mời Võ Trạng nguyên của đại chu tới luận bàn với hắn.


Lâm Mậu Chân quả thực không biết nên nói thế nào với Lâm Mậu Dung, hắn im lặng một chút, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy Đại thiếu gia cũng không phải cười với muội, muội tốt nhất biết rõ đi."



"Hừ, ca ca, chính ca mất hứng cũng không để cho người khác mất hứng, có được hay không?" Lâm Mậu Dung giận dỗi chu miệng lên: "Ta cũng không muốn nói chuyện với ca nữa!"



Lâm Mậu Chân im lặng, cũng không biết nên mở miệng làm sao, nếu hắn nói rõ Dung Đại thiếu gia là đang cười với Tương Nghi, như vậy muội muội của mình nhất định sẽ ghi hận Tương Nghi? Hắn không thể để cho Tương Nghi bị người ghi hận, không thể để cho nàng bị thương tổn. Lâm Mậu Chân suy nghĩ một chút, hay là đè ép xuống chuyện này, một câu nói cũng không muốn nói.



Lâm Mậu Dung thấy ca ca không nói, trong lòng đắc ý, khẽ hát đi vào Lâm phủ, chạy tới Lâm phu nhân trước mặt thật nhanh: "Mẹ, con đã trở về."



Thấy con gái nói cười vui vẻ, trong lòng Lâm phu nhân cũng là vui mừng: "Dung nhi, thế nào? Vui vẻ quá nhỉ?"



Lâm Mậu Dung nhào tới bên cạnh Lâm phu nhân, lấy tay ôm bả vai của nàng, thấp giọng nói: "Hôm nay con rất vui vẻ, rất vui vẻ!" Dù sao vẫn là hơi xấu hổ, Lâm Mậu Dung quyết định đè xuống chuyện Gia Mậu cười với nàng, chờ sau này gặp mặt Gia Mậu rất nhiều nói chuyện thân quen sẽ nói với mẹ.



"Hôm nay sao con ở Dương phủ dùng cơm trưa mới về?" Lâm phu nhân thấy Lâm Mậu Dung gò má diễm diễm như hoa đào vậy, một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, trong lòng có mấy phần nghi ngờ, chẳng lẽ gặp chuyện gì tốt?



_hết chương 190_