Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 192 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Bầu trời xanh biếc, từng luồng mây trắng vạch qua trời xanh, đuôi thật dài kéo thành đủ hình dáng, như hoa, như bướm, như suối, không ngừng biến đổi. Dưới trời xanh mây trắng là một mảnh ý xuân dồi dào, hoa hạnh trong vườn nở vô cùng rất tốt, cánh hoa tươi đẹp từ đầu cành nhẹ nhành bay múa, ửng hồng như mưa.



Ba người Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm sóng vai đi trong vườn, vừa ngắm hoa, vừa nghe Bảo Thanh Bảo Lâm nói chuyện hôm nay bà mối Giang đi cầu hôn, trong lòng rất có cảm ngộ.



"Cuối cùng Tam tỷ tỷ cũng đạt được ước muốn rồi, " Bảo Thanh rất hưng phấn, kéo tay của Bảo Lâm lay động: "Lần đầu tiên Lâm Nhị thiếu gia tới trong phủ chúng ta, ta thấy hình như Tam tỷ tỷ có chút động tâm."



"Muội thì biết cái gì, con quỷ con." Bảo Lâm cười một tiếng, đưa tay kéo Bảo Thanh đến bên người: "Muội chỉ mới 12 tuổi thôi, làm sao nhìn thấu chuyện trong lòng của người ta?"



"Hừ, đương nhiên muội nhìn ra được." Bảo Thanh tức giận nói: "Tứ tỷ tỷ nhìn không ra sao? Chẳng qua chỉ là làm bộ như không biết thôi. Nghi tỷ tỷ, hôm qua lúc Lâm Nhị thiếu gia tới phủ, tỷ cũng thấy bộ dáng kia của Tam tỷ, có phải có chút ý tứ với Lâm Nhị thiếu gia không? Có phải không?"



Tương Nghi cười cười không nói lời nào, nhưng trong lòng hơi có mấy phần cảm khái, không phải nàng không nhìn ra phần nóng nảy trào dâng trong mắt Lâm Mậu Chân, biết có lẽ Lâm Mậu Chân là vì đến thăm mình mới tới Dương phủ. Hồi tưởng lúc ở Nghiễm Lăng, Lâm Mậu Chân cũng đã có mấy phần ý tứ như vậy với nàng, năm ngoái ở Quảng Châu, nàng hiểu hơn hàm nghĩa ánh mắt hắn.



Nàng biết ý tứ Lâm phu nhân, bởi vì nàng chỉ có tình bạn với Lâm Mậu Chân, cho nên cũng không có để phần chân tình kia của Lâm Mậu Chân trong lòng. Chẳng qua là hôm nay thấy Lâm gia phái bà mai đến cầu thân, lúc này nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, hóa ra thân phận gia thế của con người này vẫn rất quan trọng, người như Lâm thị lang, của cải thật ra bần hàn, chẳng qua là dựa vào khoa thi mới có một đường ra, phu nhân hắn vẫn xem thường mình như cũ.



May mắn mình cũng không thích Lâm Mậu Chân, dù hắn cưới ai, mình cũng sẽ không đau lòng. Chẳng qua là... Ánh mắt Tương Nghi hơi mê ly, nếu Gia Mậu cưới người khác, có lẽ mình sẽ đau lòng, cho dù đã sớm biết hắn sẽ không ở cùng với mình, nhưng vẫn đau lòng như cũ.



"Tứ tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ, hai người mau mau nhìn!" Bảo Thanh đưa tay chỉ một thiếu niên áo xanh đi trên đường mòn phía trước: " Tam tỷ phu tương lai của ta không kịp chờ đợi, tự mình chạy tới."


"Dương lão phu nhân." Lâm Mậu Chân đứng trước mặt Dương lão phu nhân, thấy vẻ mặt bà từ ái, một đôi mắt như có thể biết rõ tâm sự của mình, đột nhiên có một loại xung động, muốn tất cả mọi chuyện mình giấu trong đáy lòng cho bà, xin bà chỉ điểm, xem xem kết quả mình nên làm thế nào mới đúng.



"Ta nhớ con hẳn có lời gì muốn nói với ta?" Dương lão phu nhân thấy môi Lâm Mậu Chân mấp máy, nhưng một chữ cũng không nói được, trong lòng biết nhất định hắn có lời muốn nói, chẳng qua là trước mặt của mọi người lại không có cách nào nói ra, cười hơi chỉ cửa sau: "Lâm Nhị thiếu gia, không bằng ngươi theo bà lão đến hậu viên tản bộ một chút?"



Bà mối Giang lấy làm kinh hãi, hoàn toàn không phải biết đây là tình huống gì, Dương Nhị phu nhân và Dương tam phu nhân ngược lại thấy bình thường, phong cách xử sự không theo lẽ thường của mẹ chồng các nàng đã sớm thấy qua, hai người bảo nha hoàn đổi trà cho bà mối Giang: "Chung trà đã lạnh, mau mang ly trà nóng tới cho bà mối Giang, dùng Hoa Dương xuân mới đến, nếm thử sản phẩm mới bên Giang Nam."



Dương lão phu nhân và Lâm Mậu Chân cùng đi ra khỏi Ngọc Thúy Đường, hai người từ từ đi về phía trước, hoa thụ hai bên càng ngày càng rậm rạp, hoa rơi đầy đất, giống như một cây vải gấm đủ màu, đạp bên trên hoa rơi, dưới chân như mang theo từng trận thoang thoảng, chui vào trong mũi.



"Lâm Nhị thiếu gia, cảnh sắc nơi này thế nào?" Dương lão phu nhân dừng bước trước đình nhỏ giữa hoa thụ: "Chúng ta vào bên trong trò chuyện."



Lâm Mậu Chân đáp một tiếng, Dương lão phu nhân để cho nha hoàn bà tử đứng xa xa: "Ta và Lâm Nhị thiếu gia nói vài lời muốn nói, các ngươi đứng một bên đi, đừng để cho người tới quấy rầy rồi!"



"Dương lão phu nhân." Lâm Mậu Chân đi vào lương đình, thấy Dương lão phu nhân từ mi thiện mục đang nhìn mình, trong lòng đau xót, cơ hồ muốn rơi lệ, cho tới bây giờ chưa có một khắc làm hắn kích động trong lòng giống như hôm nay, đầy bụng lời nói của hắn ngay tại mép, quả thực chỗ xung yếu từ miệng mà ra, nhưng lại có tầng phiền kia, làm thế nào cũng không nói ra miệng được.



"Ta nghĩ, hôm nay con tới Dương phủ là muốn ngăn cản hôn sự này, phải không?" Dương lão phu nhân cười nhìn về Lâm Mậu Chân, nếu người trẻ tuổi này không nói ra miệng, vậy mình nói ra giúp hắn, cũng bỏ đi băn khoăn của hắn.



"Dương lão phu nhân!" Lâm Mậu Chân cả kinh biến sắc, thân thể run lên, suýt chút nữa thì té xuống đất.