Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 2 : Lòng người dễ đổi thay, lòng người càng lạnh lẽo

Ngày đăng: 22:22 21/04/20


Edit by JuuSan (Số 13)



Nha hoàn gõ cửa tên là Thanh Mai, da đen vàng, trên còn có hạt lấm tấm, giống như có hạt dính trên bột vậy.



Thường ngày, hễ thấy Lạc Đại phu nhân đến là nàng ta đứng lên hành lễ, trên mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng, bây giờ thấy nàng đến mà vẫn không nhúc nhích, đợi tới khi nàng gần đến cửa mới vén màn thật thấp, thật đúng là giỏi nịnh nọt, Tương Nghi thầm giễu cợt trong bụng.



Đều nói lòng người dễ thay đổi, ngay cả một nha hoàn gõ cửa cũng khinh thường nàng, chứ còn nói gì đến tâm phúc bên cạnh Lạc Đại phu nhân chứ. Tương Nghi âm thầm siết chặt nắm tay, một ngày nào đó, chính mình sẽ ngẩng cao đầu, đem hết đám người gió theo chiều nào thì theo chiều nấy này giẫm đạp dưới chân.



Trên Sảnh đường đã có mấy người đang ngồi nói chuyện với nhau, Lạc lão phu nhân ngồi chỗ cao nhất, bên cạnh là mấy người phu nhân của Lạc gia, phía dưới là đám thiếu gia, tiểu thư nhỏ giọng trêu đùa. Trên bàn để vài đĩa hạt đủ loại, có cả bánh ngọt đặt bên cạnh, những loại trái cây và dưa ít thấy cũng xuất hiện trên bàn.



Lạc Tương Hồn ngồi bên cạnh Lạc Đại phu nhân, nhấc cái đầu nhìn miếng quýt vàng được bà vú bóc vỏ xong, cậu có chút nóng nảy, không chờ bà vú kia lột sạch, đã đưa tay ra, quát lớn: “Mau mau, mau mau đưa cho ta!”



Tiếng quát của Lạc Tương Hồn rất lớn làm cho hai vị phu nhân Lạc gia đang tán gẫu khinh thường liếc mắt qua, khóe miệng nở ra nụ cười chế nhạo, vị đại tẩu này xuất thân từ thương gia, nên sinh con đều hưởng hết khí chất bên nhà ngoại, coi trong nhà mình như phố xá sầm uất, muốn lớn tiếng quát tháo là lớn tiếng quát tháo, giống như con buôn chào hàng vậy.



Lạc Đại phu nhân thấy hai người em dâu cười như vậy, cũng cười lạnh: “Hồn nhi à, con cuống cuồng làm gì, có ai dám cướp quýt vàng của con sao? Trong sảnh đường này, con muốn ăn gì thì cứ ăn, đây đều là đồ dùng bạc của nhà mình mua, không cần khách khí như vậy!”
"Nghi Nha đầu nói không sai." Lạc lão phu nhân đem tay Tương Nghi nắm lại, trong đã nóng hừng hực, “Chủ là chủ, nô là nô, dù tôi tớ có được sủng ái như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là tôi tớ. Linh Lung được sủng mà kiêu, không coi chủ tử ra gì,, phạt đánh mười gậy răn đe. Chẳng qua bây giờ đang là trong Tết, không thích hợp để phạt, trước tạm thời tha, qua Tết sẽ phạt lại.”



Mặt Linh Lung trắng bệch, chỉ có thể té ngã trên sàn, đây là mình bị phạt gậy đấy!



Lạc Đại phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân, há miệng nửa ngày cũng nói không ra lời. Mà Lạc lão phu nhân lại lần nữa thành khẩn nói: “Con dâu Lão Đại à, xử phạt người hầu như thế nào, sau này còn cần phải học hỏi thêm mới được. Hiện tại con còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện, bị bọn hạ nhân qua mặt là chuyện bình thường, qua Tết, con phải theo ta học làm một số việc trong phủ, qua vài năm sẽ tốt thôi, đến khi đó ta sẽ giao cho con trông coi nội vụ của phủ.” Edit by JuuSan



Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân nghe được, liền ngẩng đầu lên nhìn Lạc Đại phu nhân, trong lòng phiền muộn, dù sao cũng vẫn là của cải nhiều tốt hơn, cho dù chính mình từ nhỏ học đủ thi thư, cũng không bằng một đứa con gái của thương nhân đạt được địa vị cao trong Lạc phủ này.



"Hôm nay con sẽ mang Nghi nha đầu đến Dương gia chúc Tết. Mấy ngày trước, khi Linh nhi về chúc Tết có từng nhắc tới Nghi nha đầu, đáng tiếc lúc đó nha đầu có bệnh trong người nên không thể ra gặp khách. Giờ nhìn thấy tinh thần Nghi nha đầu khá tốt, con liền dẫn nha đầu đến Dương gia, để hai cô cháu gặp nhau một chút.” Tay Lạc lão phu nhân dùng thêm một chút lực, Tương Nghi cảm thấy mấy ngón tay của mình bị siết chặt, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.



Chỉ vì trên đầu nàng còn mang tiếng xấu (tiếng xấu gì thì mấy chương sau sẽ rõ nha các bạn ^^), nên một mực không được Lạc lão phu nhân thích lắm. Kiếp trước nàng đi đến Dương phủ, Lạc lão phu nhân cũng không mấy hài lòng, nhưng do con gái bà yêu nhất điểm danh nàng, muốn nàng đến Dương gia một chuyến, nên mới để cho nàng đi. Nhưng nay bà lại tự nói ra, hơn nữa còn bằng giọng hòa ái dễ gần, xem ra chỉ cần nàng tỏ ra một chút cố gắng nào đó, thì kiếp này nhất định sẽ khác kiếp trước.



"Tương Nghi mà mặc bộ đồ này đi Dương phủ, sợ rằng không thích hợp đi?” Một âm thanh bén nhọn, thêm một chút giễu cợt vang lên: “Cái màu xanh sẫm này nhìn qua một cái là biết dành cho người bảy, tám chục tuổi mặc rồi. Thật tội nghiệp làn da trắng noãn của Tương Nghi mà, bị bộ đồ này che hết nét đẹp của mình rồi.”