Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 198 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



Ánh nến bỗng nhiên "Phốc phốc "  mấy tiếng, trong phòng ảm đạm mấy phần, Tương Nghi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đến một cây nến đã tàn, tim đèn từ từ rũ xuống, sáp đã chảy khô.



Nàng để bút xuống, mình tự tới chỗ cái hộp nhỏ đựng nến tìm một cây, thắp sáng nó cố định trên chân nến, trong phòng lập tức sáng hơn mấy phần. Nhìn ngoài cửa sổ một chút, Tương Nghi khẽ mỉm cười một cái, ngốc tử Ca Lạp Nhĩ này, cuối cùng cũng thông minh, biết tới tìm Liên Kiều ra ngoài trò chuyện, xem ra nàng có thể uống rượu mừng của hai người này rất nhanh.



Bên nguyệt môn có một người vội vội vàng vàng đi tới, xem từ tư thế đi lại của nàng, là Liên Kiều trở lại.



Tương Nghi vội vàng ngồi về bên cạnh bàn, nhấc bút lên làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục viết chữ, nghe cửa "Két" một tiếng, Liên Kiều từ ngoài cửa đi vào, nàng đi tới bên cạnh bàn, lẳng lặng đứng đó, không nói câu nào.



"Sao lại trở về đây?" Tương Nghi để bút xuống, liếc mắt nhìn Liên Kiều, chợt kinh ngạc đứng lên: "Thế nào? Vì sao bộ dáng như vậy?"



Trên mặt của Liên Kiều hiện đầy nước mắt, nhìn ra là mới vừa khóc rống qua một trận —— chẳng lẽ Ca Lạp Nhĩ đánh nàng? Trong lòng Tương Nghi căng thẳng, chỉ cảm thấy hết sức khó chịu, không, không, Ca Lạp Nhĩ không phải là người như thế, hắn sẽ không làm chuyện như vậy.



"Cô nương." Liên Kiều nửa ngày mới mở tay ra: "Ca Lạp Nhĩ nhờ ta tặng quà sinh nhật cho ngài."



Tương Nghi cúi đầu nhìn hồ lô ngọc trong lòng bàn tay Liên Kiều, cũng là không lời chống đỡ.



Sao Ca Lạp Nhĩ có thể để cho Liên Kiều chuyển giao quà sinh nhật chứ? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra tâm ý của Liên Kiều với hắn? Một tay Tương Nghi cầm hồ lô ngọc, cắn răng muốn đập xuống đất, lại bị Liên Kiều ngăn lại: "Cô nương, ngài đừng như vậy."




Dương lão phu nhân tán dương gật đầu một cái: "Tương Nghi, con cũng có vài phần thông minh đấy."



Tương Nghi cảm thấy hết sức ngượng ngùng, chủ ý này thật ra cũng không phải là của nàng, là Dương lão phu nhân kiếp trước. Nàng nhớ khi đó cùng Gia Mậu đi vào Trà Trang Thúy Diệp, một hàng lon trà tinh xảo trên quầy lập tức hấp dẫn ánh mắt của nàng, đứng ở quầy bên kia xem đi xem lại, quả thực không nỡ dời ánh mắt. Khi nàng mở Trà Trang Thúy Diệp, cũng phỏng theo như vậy làm những lon trà tinh xảo, quả nhiên bán rất tốt, lúc này mới cảm thấy buôn bán cần có thủ đoạn.



"Đông gia." Chưởng quỹ đi tới, chỉ lồng bích sa trên tường, hết sức đắc ý: "Hôm qua tiểu nhị Kim Ngọc Phường đưa tới, dùng giá mạ vàng làm một lồng bích sa, hoàng thượng ngự bút bọc ở bên trong."



Dương lão phu nhân đi lên trước một bước, tiểu nhị vạch bích sa lên, chỉ thấy mấy chữ rồng bay phượng múa kia, trên chỉ tuyên trắng như tuyết vô cùng tươi sáng. Bà gật đầu cười: "Trên bảng hiệu bên ngoài có viết chuyện Hoàng thượng ngự bút trà này có thể thanh tâm không?"



"Viết viết." Tiểu nhị nói mặt mày hớn hở: "Hoàng ân cuồn cuộn, sao có thể không viết!"



"Còn nữa, Kim Ngọc Phường đưa một tượng thần tài tới, không dám vượt hoàng thượng ngự bút, chúng ta thả nó ở vách tường bên trái rồi." Chưởng quỹ đưa tay chỉ bên trái mặt tường, cười híp mắt nói: "Một pho tượng thần tài thật lớn, cũng không biết cần bao nhiêu bạc nữa."



Tương Nghi đi qua mặt tường kia, chỉ thấy một người thần tài vàng chói lọi đặt trên bàn thờ, xiêm y màu đỏ, trong tay nâng kim nguyên bảo, nụ cười trên mặt chân thành, nhìn rất là hiền hòa. Vị thần tài này trên dưới ước chừng cao hai thước, quả thật cũng coi là một pho thần tài lớn rồi.



Trong lòng một hồi lâu cảm kích, Tương Nghi quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, tấm lòng thành này của Gia Mậu, thật là làm cho nàng không biết nên hồi báo thế nào. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn yên lặng chú ý nàng như cũ, không có thay đổi chút nào, giống như năm sáu tuổi ấy, lần đầu nàng thấy hắn, hắn lập tức chòng áo choàng Sỉ La Ni đến trên người mình.



"Tiểu nhị Kim Ngọc Phường còn đưa một vật tới, đặt trong hộp, nói là cho hạ lễ sinh nhật đông gia." Chưởng quỹ đi tới quầy bên kia, lấy một cái hộp ra, hai tay giơ cao lên: "Đông gia, ngài cầm."