Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 197 : Liên Kiều đêm trăng tố nỗi lòng

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



Cái gọi là cống trà, chính là tiến cống lá trà cho hoàng thượng ngự dụng.



Cống trà cũng không nhiều, Dương lão phu nhân nói một năm năm mươi cân, coi là trong cung cho nàng một ngàn lượng bạc một cân, cũng có thể thu mươi vạn lượng bạc, nhưng làm ăn này không thể chỉ nhìn lợi nhuận mặt ngoài, bảng hiệu mà hoàng thượng viết, cộng với việc Hoàng thượng bổ nhiệm làm cống trà, sẽ không buồn tiêu thụ hàng năm.



Cách mỗi năm năm, trà thương các nơi sẽ mang trà tốt nhất trong vườn trà nhà mình vào trong cung, nội vụ phủ mời danh sĩ phẩm mính, chọn lựa ra năm loại làm thành cống trà đưa vào hoàng cung. Mà Hoa Dương xuân lại không đi trình tự này, trực tiếp do Hoàng thượng bổ nhiệm xuống, chuyện này vừa truyền đi, danh tiếng Hoa Dương xuân dĩ nhiên sẽ vang dội, không thể không thành một đoạn giai thoại.



Hoàng thượng uống qua cũng khen trà ngon, ai không muốn đến thử một chút?



Lòng bàn tay Tương Nghi hơi hơi đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy vui mừng đến không nói ra lời, thì nghe Dương lão phu nhân chậm rãi nói: "Tương Nghi, hôm nay là sinh nhật con, bà đưa con phần đại lễ này, con thích không?"



"Ân tình lão phu nhân đối với Tương Nghi, thật là làm thế nào cũng không thể báo đáp." Tương Nghi cung cung kính kính làm một đại lễ với Dương lão phu nhân: "Tương Nghi nhất định sẽ kinh doanh Trà Trang thật tốt, không để cho lão phu nhân thất vọng."



Đêm xuân ánh trăng như nước, trong vườn yên lặng như tờ, tiếng bước chân vang trên đường mòn vang dội khác thường.



Cửa viện Vũ Hoa Các đóng kín, bên cửa treo hai ngọn phong đăng soi ra hai cái bóng nhàn nhạt trên mặt đất, gió nhẹ thổi một cái, ánh đèn từ từ đung đưa, lồng mấy đóa hoa rơi trên mặt đất vào trong một mảnh âm u.



Mấy tiểu nha đầu giữ cửa đang ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm, nghe cửa vang lên tiếng gõ cửa, trả lời một câu, chạy ra, từ trong khe cửa nhìn bên ngoài, chỉ thấy thiếu niên dị tộc cùng Lạc tiểu thư tới phủ đang đứng ở cửa, nàng cuống quít mở cửa, cười hỏi "Ca thiếu gia, ngươi tìm ai đây? Liên Kiều tỷ tỷ sao?"




"Không, ta đối với chàng tuyệt không chỉ là muội muội cảm tình với huynh trưởng." Trong con ngươi Liên Kiều nhuộm hơi nước, nước mắt yêu kiều nhưng bên môi của nàng vẫn treo nụ cười như cũ: "Đó là do trong lòng chàng chỉ có Cô Nương, cho nên chàng không thấy được tâm ý của ta, nếu chàng có thể phân ra một chút ánh mắt đến xem ta, vậy tự nhiên chàng có thể hiểu."



Ca Lạp Nhĩ cúi đầu nhìn Liên Kiều, nàng dán mình thật chặt, đôi mắt cố chấp nhìn mình, tựa như có hai đám lửa đang nhảy trong con ngươi nàng, dường như muốn liên tục bốc cháy, mà nàng chính là dục hỏa phượng hoàng, từ trong ngọn lửa đạt được ánh sáng mới.



"Ca Lạp Nhĩ, ta hy vọng chàng thả một chút tâm tư đến trên người của ta, giống như chú ý Cô Nương mà chú ý ta, vậy ngươi có thể cảm nhận được tình ý ta dành cho ngươi, phần cảm tình này, không ít hơn chàng đối với Cô Nương đâu." Liên Kiều nói chậm chạp, hai giọt nước mắt từ khóe mắt của nàng lăn xuống, từ từ lăn theo gương mặt của nàng, rơi xuống trước ngực, rất nhanh không thấy bóng dáng.



Ca Lạp Nhĩ hơi mê muội, hắn ngốc nghếch giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Liên Kiều: "Ngươi đừng khóc, đừng khóc."



Liên Kiều toét miệng cười một tiếng: "Đồ ngu, ta đâu có khóc, ta đang cười."



"Ngươi đang cười?" Ca Lạp Nhĩ mở to hai mắt nhìn một chút, ngón tay vuốt qua gò má Liên Kiều: "Sao ta sờ nơi này ẩm ướt?"



"Ta là vui mừng đến chảy nước mắt, chàng cũng không biết, thật là một tên ngốc." Hai tay của Liên Kiều ôm chặt Ca Lạp Nhĩ, dán mặt vào trước ngực của hắn, giọng nói kiên định: "Ta sẽ một lòng một ý thích chàng, cho đến khi chàng có thể hoàn toàn hiểu nỗi lòng của ta."



"Nhưng mà..." Ca Lạp Nhĩ có vài phần do dự: " Chẳng lẽ ngươi không để ý ta xem Lạc tiểu thư trở thành nữ thần Hi Tư của ta?"



"Nếu nàng là nữ thần, chắc chắn chàng không thể lấy được nàng. Nữ thần chỉ có thể đứng trong đám mây cho người ta ngưỡng mộ, sao có thể cùng ngươi sóng vai ở một nơi, qua sinh hoạt trần thế?" Liên Kiều ngưỡng mặt lên đến, miệng hơi cười: "Ca Lạp Nhĩ, người ở bên cạnh chàng sống qua ngày, là một nữ nhân, mà không phải nữ thần. Ta đây, vừa vặn sẽ là nữ nhân kia."