Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 204 : Hại người không thành lại hại mình

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



Một góc xiêm y màu vàng sáng chợt lóe ở cạnh cửa, tiểu Thái giám ngoài cửa lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, vừa nãy Hoàng thượng đứng bên ngoài bên một lúc lâu, hắn muốn lên tiếng cho nương nương bên trong biết, nhưng Hoàng thượng lại khoát tay ngăn hắn lại, hắn đâu dám lên tiếng? Chỉ có thể yên lặng trốn ở góc phòng, thấy chân hoàng thượng nhấc lên, cơ trí chạy vào chủ điện: "Nương nương, Hoàng thượng giá lâm!"



Mặt Vinh quý phi biến sắc, hoang mang rối loạn vội vàng đứng lên đi tới cửa, Hứa Triệu Ninh đã sãi bước đi vào, lạnh lùng nhìn bà ta một cái, đứng vững thân thể.



"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Người trong chủ điện quỳ sụp xuống đất, không dám thở mạnh.



Hứa Triệu Ninh khom người, tự tay đỡ Dương lão phu nhân lên: "Hương Doanh, mau mau đứng lên, nàng bây giờ tuổi tác lớn, khom người cong đầu gối rất khó khăn, lần trước trẫm đã nói với nàng rồi, gặp mặt không cần quỳ lễ, vì sao nàng không nghe."



Dương lão phu nhân đứng dậy, trong mắt cười chúm chím: "Không để thần phụ quỳ lễ là hoàng thượng khách khí, nhưng thần phụ phải muốn tuân theo quy củ, không thể bởi vì được Hoàng thượng nói qua thì bỏ mặc quy củ."



Hứa Triệu Ninh nhìn bà thật sâu, thở dài: "Hương Doanh, nàng vẫn quật cường như vậy."



Hai người mặt đối mặt nói một trận, hoàn toàn không để ý người quỳ đầy đất, Hứa Triệu Ninh đi qua đám người, ngồi vào đại ghế chính giữa, gật đầu với Dương lão phu nhân, tỏ ý bà cũng ngồi xuống, Vinh quý phi quỳ ở đó, nửa ngày không nghe thấy Hứa Triệu Ninh lên tiếng, nơm nớp lo sợ.



"Bình thân." Hứa Triệu Ninh im lặng một lúc, mới lên tiếng, người cả phòng này chậm rãi đứng lên, đầu gối mặc dù tê dại, không ai dám đưa tay ra xoa, nửa cong chân đứng đó.



"Ngươi nói muốn đút sâu cho Dương lão phu nhân ăn?" Hứa Triệu Ninh cau mày nhìn Vinh quý phi, mặt lạnh như nước: "Ta xem nên ăn côn trùng này nhất là ngươi mới phải!"



Sắc mặt Vinh quý phi trắng bệch, "Ùm" một tiếng quỳ sụp xuống đất: "Hoàng thượng thứ tội!"




Nếu Vinh quý phi muốn tìm phiền toái tới cho mình, vậy bà ta cũng nên nhận được bài học, một thù trả một thù, mình không cần nương tay.



Tương Nghi nghe Dương lão phu nhân nói, mang Phương tẩu Liên Kiều đi Trà Trang Thúy Diệp, vẫn là vị công công đến mua Hoa Dương xuân hôm qua, Tương Nghi cười một tiếng với hắn: "Công công lại tới."



Công công lau mồ hôi một cái, thi lễ, không kiêu căng như hôm qua: "Xin Đông gia bán một vạn lượng bạc lá trà cho nương nương chúng ta, nhân tiện cho một hóa đơn mua bán, không chừng Hoàng thượng vẫn chờ xem."



Một vạn lượng bạc lá trà này, chẳng lẽ là hoàng thượng hạ chỉ ý? Tương Nghi có chút kinh ngạc, chỉ là vẫn gật đầu một cái: "Công công chờ một chút, ta đây cho người đi phòng kho chuyển lá trà ra."



Cầm sổ sách hôm qua lật một cái, chọn ba loại bán lá trà không tốt nhất, lấy ba trăm lượng một cân bán ba trăm cân cho Trầm Hương cung. Lá trà không nặng, ba trăm cân đủ để chứa rồi một xe ngựa, công công kia đứng cạnh xe, hơi dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói nhiều, chắp tay với Tương Nghi: "Đa tạ Lạc tiểu thư, xin nói tốt vài câu về nương nương trước mặt Dương lão phu nhân, Dương lão phu nhân đại nhân đại lượng, nhất định có thể khoan thứ nương nương nhà chúng ta."



Tương Nghi kinh ngạc nhìn mặt của tổng quản thái giám kia, thầm nghĩ trong lòng, sao Dương lão phu nhân có thể có danh tiếng như vậy? Kiếp trước ánh mắt mình thiển cận, tầm nhìn nhỏ, không nghe nói quá nhiều lời đồn đãi về Dương lão phu nhân, chỉ biết là Dương lão thái gia uy chấn tây bắc, là tướng tài một đời, nhân vật triều đình nể trọng, mà Dương lão phu nhân thiên tài kinh doanh, bạc Dương gia có nhiều đến mức dùng mấy đời cũng chưa hết.



Giờ nhìn lại, Dương lão phu nhân lợi hại hơn Dương lão phu nhân trong đồn đãi kia.



Cầm ngân phiếu một vạn lượng, Tương Nghi không khỏi than thở, người với người này chỉ một chữ duyên, nếu không phải năm đó mình động linh cơ, vững vàng ôm lấy bắp đùi Dương lão phu nhân, còn không biết giờ mình sẽ là quang cảnh thế nào, nếu tất cả đều tốt, vậy mình cũng nên dùng hết sức đi về phía trước, không nên phụ lòng Dương lão phu nhân tài bồi một phen.



Đêm hè tháng sáu ánh sang lưu chuyển, gió mát mùa hè từ từ phất qua bụi cỏ, hai bên đường mòn đá xanh đều là hoa quỳnh nở, trong phiến lá bích lục hẹp dài, cánh hoa trắng nõn dưới ánh trăng càng nổi bật, thơm tho mỹ lệ.



Tương Nghi đi từ từ trên đường mòn, đạp lên ánh trăng màu bạc, giống như đạp trong lòng của mình, bỗng nhiên có chút đau, cũng không dám đi thêm một bước nào.