Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 205 : Tình sâu thì thầm dưới trăng

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



Đêm trăng như mộng như ảo, đêm chưa sâu, vừa lúc cảnh xuân tươi đẹp, một đường sóng mắt diễm diễm trăn trở trong đêm, đúng là người đi đường bên kia.



Mi như núi xa, sóng mắt như nước, mặt mày dưới đêm trăng vô cùng tốt đẹp, dù là ai, tâm cũng sẽ say.



Phiến hoa tử đằng trên tường viện đương độ nở rộ, cho dù là ban đêm tháng năm, vẫn nở nồng nhiệt như vậy. Chen chúc chen chúc dầy đặc trong lá cây lộ ra cánh hoa như đầu ngón tay mỹ nhân, như suối chảy, ánh sáng màu tím không ngừng chớp động, giao hòa với ánh trăng màu bạc.



Gia Mậu đứng đó, nhìn Tương Nghi đứng đối diện, khóe miệng lộ ra nụ cười.



"Cuối cùng nàng đã tới."



"Cuối cùng?" Tương Nghi nhíu mày, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra một nụ cười châm biếm: " Ngươi đã từng hẹn ta lúc nào hay sao?"



Chữ "hẹn" này vừa ra khỏi miệng, Tương Nghi chỉ cảm thấy khuôn mặt hơi nóng lên, sao mình lại nói năng tùy tiện như vậy, lại tùy ý liền nói chữ kia ra? Đây không phải chữ mà một nữ nhi gia có tri thức hiểu lễ nghĩa nên nói.



"Trong lòng ta đã nghĩ không biết bao nhiêu lần muốn gọi nàng ra." Giọng của Gia Mậu hơi phát run, có vài phần kích động: "Ta nằm mơ cũng muốn đến gọi nàng đến một nơi, chỉ hai người chúng ta, trò chuyện thật tốt."


Đóa trâm hoa kia mặc dù kiểu đã cũ kỹ, nhưng nhìn ra được có người lúc nào cũng ở vuốt ve nó, trên hạt châu có ánh sáng êm dịu, giống như mới. Trâm hoa nằm trong lòng bàn tay Gia Mậu, tỏa ra bóng màu đen, phụ trợ ra ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt của nó, hạt châu tròn sáng, giống như phần cảm tình phủ đầy bụi giữa bọn họ.



"Lúc đầu vừa thấy, ta đã tâm duyệt nàng." Gia Mậu hơi cười, phảng phất chìm trong trí nhớ ngày trước: "Nàng đứng ở đó, một mình lẻ loi, giống như không dám đến gần chúng ta, nhưng trong đôi mắt vừa đen vừa sáng kia lại tiết lộ ý tứ muốn đi tới."



"Không có, mới không có." Tương Nghi có vài phần ngượng ngùng, kiếp trước nàng, cảm thấy Bảo Trụ Gia Mậu bọn họ thân thiết mình, quả thật muốn đến gần, nhưng nàng rất sợ hãi, không dám mở miệng nói nhiều, mà nàng kiếp này, chỉ muốn tránh Gia Mậu, không muốn có nhiều tiếp xúc với hắn, cảm tình như vậy lần lượt thay nhau, ngược lại làm nàng bị lạc.



"Tương Nghi, không cần chối, ta biết nàng cũng tâm duyệt ta." Da mặt Gia Mậu càng ngày càng dầy, tay không run lên, giọng từ từ cao lên, trong giọng nói pha tiếng cười: "Nếu không tối nay nàng cũng sẽ không đúng hẹn tới rồi."



"Ngươi!" Tương Nghi không thể tin nhìn về Gia Mậu, Gia Mậu khiêm tốn ôn nhuận như ngọc đi nơi nào? Gia Mậu đứng trước mặt, đột nhiên có chút vô lại, một tay bắt nàng là không chịu lỏng ra, cả mắt đều là giữ vững.



"Tương Nghi, nàng phải tin tưởng, chúng ta luôn là sẽ ở chung với nhau." Gia Mậu lắc lắc tay Tương Nghi: "Nàng phải có lòng tin."



"Bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm, Gia Mậu, ngươi còn không có năng lực làm chủ chuyện chung thân của mình, sao cứ nói tới chuyện chung một chỗ? Ta đã không phải Lạc Tương Nghi sống trong mơ kia, ta chỉ tin tưởng điều mình thấy, mà không phải điều trong đầu mơ mơ màng màng suy nghĩ." Tương Nghi nhẹ nhàng thở dài một cái: "Bây giờ ta một lòng nghĩ nên làm thế nào kinh doanh Trà Trang Thúy Diệp, kiếm nhiều bạc hơn. Gia Mậu, ta rất hâm mộ bà ngoại ngươi, ta muốn trở thành người như bà, cho nên chuyện ta cần làm trước mắt là cố gắng rải con đường của mình, đi thì trong lòng càng thoải mái hơn."



Gia Mậu trố mắt nghẹn họng nhìn Tương Nghi, thật là không thể tin vào tai của mình: "Tương Nghi..."



"Điều ta nên nói đã nói xong, Gia Mậu, ngươi đừng kéo ta nữa, ta muốn trở về Hoa Vũ Các đi." Tương Nghi cười một tiếng với Gia Mậu, khuôn mặt đầy biểu tình khiếp sợ kia khiến trong lòng nàng hơi sảng khoái. Từ kiếp trước nàng cho tới bây giờ nàng chưa làm Gia Mậu giật mình như vậy, kiếp này nàng lại hoàn toàn biến thành một người khác.