Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 209 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



Ánh sáng của đèn dầu trong cung Thừa Càn nhỏ như hạt đậu, không có ánh sáng như những ngày qua nữa, Hứa Triệu Ninh ngồi ngay ngắn dưới đèn, trong tay nâng một nhánh hoa khô, ánh mắt có chút trống rỗng.



"Hoàng thượng." Lưu Phúc Toàn rón rén đi vào, đến bên cạnh bàn, khom người hành lễ: "Chuyện đã làm thỏa đáng rồi."



" Được." Mặt Hứa Triệu Ninh không biểu tình; "Cứ như vậy, không được tiết lộ chút tiếng gió nào."



Lưu Phúc Toàn cúi đầu trả lời: "Chuyện này rất làm chu đáo, sau khi Trung Thường thị đại nhân thảo chiếu thư ra thì lão nô lập tức cho người giám sát hắn, giờ đã nghỉ trong điện Chiêu Văn."



"A, xưa nay ngươi cẩn thận, trẫm biết." Hứa Triệu Ninh khoát tay một cái: "Đi dọn dẹp tẩm điện đi, trẫm chuẩn bị nghỉ ngơi."



"Dạ." Lưu Phúc Toàn đáp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, Hứa Triệu Ninh nhìn kia bóng lưng hơi còng kia, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, vốn suy nghĩ một mực không lập Thái tử, đến lúc đó sau khi mình buông tay thì tùy ý bọn hắn cạnh tranh cái ngươi chết ta sống. Nhưng một năm trước nghe Dương Chi Hằng nói xong, lại cảm thấy cũng có đạo lý, không thể bởi vì khí phách của mình mà khiến thiên hạ sinh linh đồ thán.



Vị Thái tử này, nên quyết định.



Hắn quan sát sáu đứa con trai của mình đã hai mươi ba mươi năm, nhìn tới nhìn lui vẫn là lão Ngũ tốt, ôn hòa đôn hậu, tâm tư không nặng, là một vị quân chủ giữ nước tốt. Chỉ tiếc phân vị mẹ hắn không tính là cao, gia thế Dung gia Giang Lăng cũng đã suy thoái, nếu chọn hắn, chỉ sợ phủ Tiêu Quốc công sẽ liên hiệp lão thần trong triều dâng tấu phản đối.



Nếu muốn làm chuyện này thỏa đáng, phải nhanh, ác, chuẩn, đánh bọn họ trở tay không kịp.


Cũng không thể mọi chuyện đều phải nhờ Dương lão phu nhân hỗ trợ, mình cũng phải suy nghĩ con đường kinh doanh, có thể mở ra một con đường mới, bán loại trà hạ phẩm kia, đây cũng là 1 chuyện quan trọng.



Hẻm bên kia là một hẻm tương đối náo nhiệt của kinh thành, bên trong có một nửa là người Bắc Địch, phần lớn làm ăn trong kinh thành. Kiếm được tiền, thì mua nhà ở lại, phần lớn vẫn là nhà cho mướn, một năm phải về Bắc Địch nhiều lần, mỗi lần về cũng mang sản vật phong phú của đại chu, tơ lụa đồ sứ các loại, đến Bắc Địch có thể bán giá cao, kiếm một món tiền chênh lệch.



Tiểu nhị Trà Trang Thúy Diệp mang theo Tương Nghi đến hẻm Mạo Nhi, chỉ một nhà nói: "Lần trước ta đưa tới nhà này."



Tương Nghi vén rèm xe ngựa lên nhìn thử, chỉ thấy mấy tiểu cô nương ngồi gần cửa, tóc dùng vải bố quấn lại, lộ ra mắt to thật sâu. Liên Kiều thấp giọng nói: "Ồ, ánh mắt của các nàng  cũng là màu xanh."



"Người Bắc Địch mà, tự nhiên không khác lắm." Tương Nghi xuống xe ngựa, đến gần mấy tiểu cô nương, khom người cười hỏi: "Xin hỏi nơi này là nhà Khố Nhĩ đại thúc sao?"



Mấy cái tiểu cô nương chỉ chỉ cửa lớn, dùng giọng kinh thành lưu loát nói: "Tự ngươi nhìn, trên bảng hiệu có viết mà."



Trên cửa có một tấm bảng gỗ màu nâu, bên trên có một hàng chữ hình thù kỳ lạ, Tương Nghi nhìn nở nụ cười: "Ta không biết chữ các ngươi dùng nha."



"Ai ở ngoài cửa?" Trong nhà bỗng nhiên có người lên tiếng.



"Khố Nhĩ đại nương có ở đây không?" Tương Nghi gõ cửa một cái: "Ta là người của Trà Trang Thúy Diệp, đến hỏi các ngươi một chuyện."



Cửa mở ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt xù xì, trên đầu quấn bằng khăn màu trắng lẫn đen, làm da thịt của bà càng lộ ra ngăm đen. Bà nhìn ngoài cửa, thấy chỉ là mấy nữ tử, lúc này mới cười nói: "Ta là Khố Nhĩ đại nương, ngươi có lời gì thì nói đi."