Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 24 : Nhà

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Trong phòng ăn bày sáu cái bàn bát tiên, bàn bên cạnh là thiếu gia tiểu thư của Dương thị Tộc Học.



Dương thị Tộc Học mỗi ngày sáng hai lớp, buổi chiều một bài giảng, buổi trưa các thiếu gia tiểu thư đề dùng cơm trong phòng ăn tại đây, không về nhà. Có chút vài người nghèo khổ là con cháu chi thứ, sẽ tự mình mang thức ăn tới, hâm nóng một chút là ăn được, nhưng đa số đều nộp bạc ở Tộc Học, cho nên thức ăn cũng giống nhau.



Học sinh lớn nhất trong Tộc Học chỉ mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng mới năm sáu tuổi, cho nên chú trọng nam nữ, cũng không đặc biệt nghiêm khắc, quen nhau chút đã sớm hẹn ăn cơm cùng nhau, cười cười nói nói, vứt lời dặn dò "Ăn không nói ngủ không nói" của phu tử qua một bên.



"Tương Nghi, sao hôm nay muội không nói một lời vậy?" Gia Mậu ngồi ở bên cạnh Bảo Trụ, thấy Tương Nghi không nói tiếng nào, chỉ lo gẩy hột cơm, như có tâm sự nặng nề, không khỏi có vài phần lo lắng: "Chẳng lẽ mẹ kế lại khi dễ muội "



"À ?" Tương Nghi chợt ngẩng đầu lên, nhìn Gia Mậu ngồi đối diện, gương mặt nháy mắt đỏ, ánh mắt Gia Mậu đen thui, nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, nhìn đến nàng có chút hoảng hoảng.



Nàng không thích cảm giác này chút nào, đời này kiếp này, nàng muốn trốn tránh Gia Mậu, muốn sống cuộc sống nhàn nhã tự tại, không muốn dính líu quan hệ cùng Trường Ninh Hầu Phủ, cũng sẽ sống trong sự phỉ nhổ của thế nhân.



Nàng, là Nghiễm Lăng Lạc Phủ đích Đại tiểu thư, sau khi trưởng thành cũng là giai nhân tài mạo, lẽ ra sẽ người khác nâng trong lòng bàn tay cẩn thận thương yêu. Nàng không muốn làm một quả hồng mềm nữa, bị người giẫm dưới chân, đánh mất tôn nghiêm.



Mặc dù trong lòng có một chút ánh sáng của trăng, chung quy chỉ là câu hoa trong gương trăng trong nước kia.



Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Gia Mậu, trong lòng than thở, đời trước hữu duyên vô phận, đời này phải dừng kịp thời tránh tổn hại, không cần đến lúc đó lại hối hận không kịp. Bây giờ nàng mới sáu tuổi, có một đời sống lại, hoàn toàn có thể nắm được tương lai của mình, đi từng bước một, không cần phải bộ bộ sinh liên giàu sang cẩm tú, ít nhất cũng phải trải qua thoải mái như ý.



"Tương Nghi, muội có tâm sự." Gia Mậu là người trời sinh không chịu bỏ qua, tiếp tục đào bới căn nguyên vấn để: "Kết quả là chuyện gì, chẳng lẽ muội không thể nói ra được ? Chúng ta cùng nhau tìm cách, dù sao cũng hơn muội một mình buồn bực."




"Nghiễm Lăng Lạc gia ?" Mấy phu tử nhìn nhau một cái, trong lòng thư thái, Lạc gia và Dương Chi Hằng - Dương lão gia thanh danh hiển hách kia có quan hệ thông gia, Lạc gia đích tiểu thư tới Dương thị Tộc Học đọc sách, cũng không phải là chuyện kỳ quái.



"Dạ, Nghiễm Lăng Lạc gia." Thúy Chi sảng khoái nói: "Cô Nương nhà chúng tôi rất thông minh, hôm qua nàng mới đọc sách ngày đầu tiên, đã biết toàn bộ Tam Tự Kinh rồi."



"Lại có người thông minh như vậy !" Mấy cái phu tử thán phục: "Thật sự là lan tâm huệ chất!"



Người thông minh, thanh tú, vị đại tiểu thư Lạc gia Nghiễm Lăng này, sau này nhất định là có thể gả cho lang quân tốt. Mấy vị phu tử cười nhìn Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, ngươi có thể học thi văn cùng Hoàng Nương Tử học, sau này danh mãn Đại Chu*, cũng tăng thể diện cho Nghiễm Lăng chúng ta."



*nổi tiếng khắp Đại Chu luôn đó ^_^



Tương Nghi hé miệng cười: "Phu tử khen trật rồi, Tương Nghi chỉ mong có thể chân đạp đất học mấy thứ, vạn vạn không dám buông lỏng, e sợ cho rơi vào vết xe đổ thương trọng vĩnh chi*." (*vết thương nặng không thể hồi phục)



Trong khoảnh khắc mấy phu tử càng nghiêm nghị, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Tương Nghi, thật sự không thể tin lời này được nói ra từ miệng một bé gái sáu tuổi. Tương Nghi mang theo Thúy Chi đi ra, mấy người còn cảm thán: "Đích tiểu thư của thế gia đại tộc, quả nhiên không phải tiểu môn tiểu hộ có thể so sánh, cho dù Lạc gia sa sút, nhưng tiểu thư nhà họ vẫn có căn cơ dầy như vậy."



Bảo Trụ và Gia Mậu vừa vặn chạy tới, nghe phu tử khen Tương Nghi, hai người cũng đắc ý: "Đó không phải Lạc gia căn cơ dày, là Lạc đại tiểu thư thông minh ! Muội muội nàng sang năm cũng tới Tộc Học đọc sách, đến lúc đó phu tử sẽ biết rõ, chênh lệch giữa hai tỷ muội, không phải là một hai!"



Gia Mậu rất thù hận Lạc Tương Ngọc khi dễ Tương Nghi, hận đá một cước lên cây Bách: "Đấy chính là đom đóm và trăng sáng tranh nhau, lập tức phân cao thấp!"