Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 249 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Trong ngự hoa viên một mảnh xào xạc, hoàn toàn mất hết cảnh đẹp ngày xuân, trên mặt đường đá xanh lá rụng quét một tầng lại rụng một tầng, phảng phất không có lúc ngừng nghỉ.



Hai cung nữ lau mồ hôi nhìn đám người ngồi trong đình đài bên kia, trên mặt lộ ra thần sắc tiện diễm: "Hôm nay Hoàng hậu nương nương tuyên mấy vị quý phu nhân mang tiểu thư vào cung, chỉ sợ là chọn thiếp thất lương viện cho thái tử điện hạ rồi."



Lúc Thái tử điện hạ còn là Ngũ hoàng tử, một vị chính phi, hai vị Trắc phi, thân phận bây giờ thay đổi tự nhiên cần chọn mấy mỹ nhân vào cung, chính phi ban đầu bây giờ biến thành thái tử phi, danh phận hai vị Trắc phi còn chưa quyết định đến, có lẽ Hoàng hậu nương nương muốn nhìn xem cần thêm mấy vị nữa ai thích hợp làm Lương Đệ hơn, dù sao Lương Đệ chỉ có hai người, đứng sau thái tử phi, sau này không chừng thành quý phi đó.



Trong cửa sổ chạm hoa đã đóng lại của đình đài, rèm vải bông thật dầy rũ xuống, nghiêm mật ngăn cản cảnh sen tàn ngoài hồ. Vẻ mặt Dung hoàng hậu tươi cười nhìn mấy vị thiếu nữ ngồi bên cạnh: "Các vị tiểu thư có thể thật là xinh đẹp, người người như hoa. Sâm nhi, con nói có phải không?"



Sóng vai ngồi cùng Dung hoàng hậu là Thái tử Hứa Nguyệt Sâm, mặt hắn không cảm giác nhìn mấy vị quý nữ bên kia, gật đầu một cái: "Đều tốt, đều tốt, mẫu hậu thích là tốt rồi." 



Qua nhiều năm như vậy, hắn theo nguyên tắc, chỉ có thể nghe lời phụ hoàng mẫu hậu nói mà đi làm, bọn họ nói xong, thì hắn gật đầu, bọn họ khó mà nói, thì hắn lắc đầu, cho dù trong lòng có ý kiến bất đồng, cũng chôn ở đáy lòng, cho tới bây giờ cũng không nói ra miệng, bây giờ nếu mẫu hậu nói vậy, những cô gái này đều rất xinh đẹp, hắn cũng đi theo nói xinh là phải.



Chẳng qua là, trong đầu lại len lén nghĩ, người mặc quần áo đỏ bên kia, là đẹp mắt nhất, nếu mẫu hậu có thể đưa nàng làm vào đông cung làm Lương Đệ thì thật tốt.



Mẹ con hai người quả nhiên có tin tức tương thông, Dung hoàng hậu thay Hứa Nguyệt Sâm chọn nữ tử mặc xiêm y màu đỏ kia, chính là cháu gái thứ ba của bình chương chính sự Lục đại nhân Lục Minh Châu, mặc dù không chiếm đích trưởng, nhưng thân thế cũng không tệ rồi —— thái tử phi đã có người, những vị quan nhị phẩm chính Nhất Phẩm kia, ai cũng không muốn đưa con mình vào trong cung đến, trừ phi nói rõ ràng, sau này có thể Phong làm quý phi.



Hứa Nguyệt Sâm thấy Dung hoàng hậu quả nhiên biết tâm tư mình, trên mặt hơi cười: "Đa tạ mẫu hậu."


"Vậy nàng chuẩn bị làm sao bây giờ?" Dương lão thái gia tò mò nhìn Dương lão phu nhân: "Ý chỉ đã hạ, nàng còn có thể khiến Hoàng hậu nương nương thu hồi lại?"



"Nhất định phải thu hồi, nếu không Gia Mậu và Tương Nghi thành thân thế nào?" Dương lão phu nhân lạnh lùng cười cười: "Lúc Gia Mậu vào cung đã nói với Hoàng hậu, chuyện chung thân của hắn phải tự mình làm chủ, nhưng vì sao Hoàng hậu lại không nghe? Nếu nàng ta không để ý cảm thụ người khác, ta đây cần gì phải nghĩ tới cảm thụ của nàng ta?"



"Hương Doanh, vốn phải cần phương pháp thích đáng, chớ làm chuyện đánh mặt, dù sao nàng ta đã không phải một phi tần, thân phận bây giờ là hoàng hậu đại chu, lại nói chúng ta vẫn là thân thích." Dương lão thái gia cau mày suy nghĩ một chút: "Trước chớ vội vào cung, chậm rãi, chờ  Gia Mậu và Tương Nghi trở về hãy nói."



Dương lão phu nhân cầm chung trà lên thổi thổi, nước trà trong chén không ngừng lắc lư, bà gợn sóng trong chén, đột nhiên nở nụ cười: "Ta phải tìm cách thật tốt, để cho hai đứa bé có kinh hỉ ngoài ý muốn."



"Hương Doanh, nàng chuẩn bị làm gì?" Dương lão thái gia thấy trong nháy mắt mặt mày Dương lão phu nhân hớn hở lên, không khỏi kỳ lạ: "Nàng có ý gì hay?"



Dương lão phu nhân hì hì cười một tiếng: "Sơn nhân tự có diệu kế!"



Dương lão thái gia thấy bộ dáng đắc ý của bà, càng cuống cuồng: "Nàng mau mau nói cho ta biết!"



"Ai bảo chàng đần, không nghĩ ra phương pháp tới?" Dương lão phu nhân cười kéo Dương lão thái gia qua, hai người rì rầm nói một trận, Dương lão thái gia cũng nở nụ cười: "Hương Doanh, thua thiệt nàng nghĩ ra biện pháp này, như vậy vừa có thể để cho hai người vui kết lương duyên, vừa có thể để cho Mạn Nương bỏ qua khúc mắc, một mủi tên hạ hai chim! Chẳng qua là cũng nên để cho một đứa bé biết trước thời hạn, tránh cho hai người tin là thật, làm ra quyên sinh vì tình, vậy cũng lộng khéo thành vụng."



Dương lão phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu một cái: "Chàng nhắc nhở cũng đúng, ta cảm thấy được Tương Nghi vốn hơi do dự, lẽ ra không để cho nàng biết nội tình, Gia Mậu chúng ta hấp tấp sai lầm không thể không cưới Tương Nghi, nếu không để cho hắn cưới Tương Nghi, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, trước hết nói với hắn đi."