Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 250 : Vì tình lang xông thẳng về trước
Ngày đăng: 22:25 21/04/20
Trên đại thảo nguyên tràn ngập cỏ dại khô héo, tựa như không thấy được một chút xanh biếc, nhưng dù vắng lặng thế nào cũng không ngăn cản được tiết đại hàn đến, các nơi Bắc Địch giăng đèn kết hoa, khắp nơi là tiếng cười nói, dân chúng mặc quần áo mới màu sắc khác nhau, vui vẻ đi ở đầu đường, gặp người thì tay phải ấn trên ngực hành lễ: "Phải qua tiết đại hàn, năm sau thu hoạch tốt!"
Ở cửa thần miếu Hi Tư xây một cái đài rất lớn, bên cạnh có ra hai bình địa, đây là chỗ Hãn Vương tới thần miếu cúng tế, tiếp nhận Vu sư chúc phúc. Ngoài bình địa này có vòng rào làm từ tre, tách thần miếu Hi Tư, đài cao và bình nguyên khỏi ngoại giới, ngoài vòng rào, là chỗ dân chúng Bắc Địch ngửa mặt nhìn lên Hãn Vương cúng tế.
Sáng sớm, tâm thần Liên Kiều hơi không tập trung, mặc xiêm y màu trắng kia vào, mang đồ trang sức màu vàng lên, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, một tay vô tình hữu ý đẩy đẩy vòng tay của mình.
Trong vòng tay giấu những thứ hôm nay nàng phải dùng đến gì.
Độc môn □□ của Phương tẩu, vô sắc vô vị, hơn nữa dược tính rất chậm, ăn thuốc này vào người ta sẽ không lập tức toi mạng, một thời gian sau dược tính mới phát tác, thích hợp để ám sát.
Liên Kiều biết rất rõ, thả thuốc bột này vào trong thánh thủy, chỉ cần Hãn Vương kia uống, tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng... trong lòng Liên Kiều cũng do dự sợ hãi, không phải là vì nàng sắp đi giết người, mà là thời gian mình sắp hết.
Hãn Vương chắc chắn sẽ không tùy tiện uống thánh thủy, nhất định sẽ có người thử trước, người dùng thử sẽ là ai?
Liên Kiều bất đắc dĩ cười cười, người này cũng chỉ có thể là mình.
Nàng mới mười tám tuổi, nhân sinh còn chưa bắt đầu, cứ như vậy cáo biệt hết thảy, đi đến thế giới cực lạc kia rồi. Nàng không muốn rời khỏi cô nương, không muốn rời khỏi Phương tẩu, cũng không muốn rời khỏi... Hắn.
Không, nàng không thể không có Liên Kiều, dù thế nào, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Liên Kiều chết đi, như vậy nàng sẽ áy náy suốt đời.
Nhưng Liên Kiều đã quyết định rồi, Tương Nghi biết rất rõ, phần thâm tình Liên Kiều đối với Ca Lạp Nhĩ kia, sâu đến mức nàng có thể hy sinh hết thảy vì Ca Lạp Nhĩ.
Một buổi tối không chợp mắt, trằn trọc trở mình trên giường, đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng chợp mắt một chút, lúc tỉnh lại nhóm bạn đều đã thức dậy rời phòng, nàng vội vội vàng vàng thu thập ăn mặc, vốn muốn đi tìm Liên Kiều thương lượng chuyện này, thật không nghĩ đến niềm vui từ trên trời hạ xuống, lại truyền đến giải dược của Phương tẩu.
Xem ra trong thần miếu Hi Tư này cũng không thiếu người một nhà, nếu không cũng sẽ không biết trình tự cúng tế trong thần miếu Hi Tư này, bọn Phương tẩu cũng nghĩ đến nhất định sẽ có người dùng thử thánh thủy trước, mới đưa giải dược vào. Trong lòng Tương Nghi vui vẻ, cầm giải dược chạy như bay tới muốn đưa cho Liên Kiều, nhưng mà đã chậm.
Nàng trơ mắt nhìn Liên Kiều bước qua ngưỡng cửa, trơ mắt nhìn bóng dáng của nàng ấy biến mất, cánh cửa kia, tựa như là cánh cửa dẫn tới địa phủ, chỉ cần bước qua, bên kia là âm dương cách trở.
"Liên Kiều..." Tương Nghi bi thương khóc, nước mắt rối rít hạ xuống, làm ướt đẫm xiêm y của nàng.
"Ngươi khóc cái gì, nên vui vẻ vì tỷ tỷ ngươi." Các cô nương năm mồm bảy miệng khuyên nàng: "Không sao, một hồi nữa chúng ta cũng sẽ đi ra ngoài, không chừng còn có người vừa ý ngươi."
Tương Nghi nghe lời này, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mình cũng sẽ đi ra ngoài, mình phải cướp trước khi Liên Kiều đưa thánh thủy cho Hãn Vương, chỉ có như vậy, mới có thể bảo toàn tánh mạng Liên Kiều. Nàng nắm chặt túi giấy trong lòng bàn tay, đột nhiên tràn đầy lòng tin, phảng phất thấy được vô hạn hy vọng.
"Các ngươi, mau mau xếp hàng, chuẩn bị đi đại điện thần miếu."
Tiếng rì rầm bên cạnh lập tức biến mất, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, Tương Nghi sửa sang lại y phục, đứng vị trí của nàng, cách y phục sờ bức tượng trước ngực một cái, trong lòng âm thầm nói: Gia Mậu, ta sẽ thật tốt.