Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 263 : Dung Gia Mậu tự tìm đường ra

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Mới đầu tháng hai, hoa đào Dương phủ đã nở, gió xuân tựa như vô cùng tử tế với Dương lão phu nhân, hoa trong vườn của bà luôn nở sớm hơn nơi khác. Thời tiết kinh thành rét lạnh hơn Giang Nam, luôn phải chờ hoa mai héo tàn sạch sẽ, hoa đào mới có nụ, mà trong vườn Dương gia, lại có thể chứng kiến thịnh cảnh hoa mai và hoa đào đồng loạt nở, cho dù có dáng vẻ hoa mai sắp rơi xuống, nhưng so với hoa mai nơi khác, vẫn tỏ ra sinh cơ bừng bừng như cũ.



Vườn Dương gia hôm nay vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, nối liền không dứt.



Dương lão phu nhân mở tiệc hoa đào, ai không muốn tới đây tham gia náo nhiệt? Cạnh cửa Dương phủ chuyên mở ra một mảnh đất đỗ xe ngựa, giờ đã đậu tràn đầy, không còn khe hở.



Người gác cổng có thêm hai người, bà tử giữ ở bên cửa cũng có bảy tám người, thấy khách quý lên cửa, vội vàng dẫn đi vào, trên đường mòn đá xanh, người đến người đi, nối liền không dứt.



"Dương lão phu nhân đúng là biết làm vườn, nhìn cỏ bên đường này, đều một mảnh xanh biếc, so ra thì nhà người khác gia đều là làm trò hề." Có phu nhân vừa đi vừa ao ước tươi đẹp nhìn quanh: "Cũng không biết hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương có tới không?"



Năm trước Hoàng hậu nương nương tuyển một Lương Viện cho thái tử điện hạ, nguyên một đám quý phu nhân tinh thần phấn chấn, Lương Viện sáu vị trí, giờ mới một người, còn có năm ghế trống, nếu hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến, vậy vừa vặn có thể cho con gái mình gia đi ra lộ diện, xem có thể vào mắt Hoàng hậu nương nương hay không.



Bên cạnh có người khúc khích nở nụ cười: "Sao Hoàng thượng lại vào lúc này đến dạo chơi vườn? Không đều là đơn độc đến Dương phủ? Mọi năm không phải có nguyên tắc này sao? Chẳng lẽ năm nay có khác biệt?"



"Ai, còn không ngẫm lại xem." Các phu nhân khẽ thở dài một tiếng, nhưng chẳng mấy chốc trên mặt hiện ra dáng tươi cười: "Nghe nói cháu trai thứ hai của Dương lão phu nhân trở lại thăm người thân từ biên quan, này vẫn chưa đi..."



"Thật sao?" Bên cạnh có một người mở to hai mắt: "Tuổi tác giống như cũng đến lúc nghị thân."



"Còn không phải sao?" Một vị phu nhân đắc ý nhìn nữ nhi sau lưng mình một cái, chỉ cảm thấy hôm nay nữ nhi ăn mặc quá xinh đẹp, Dương Nhị thiếu gia kia nhất định vừa gặp đã thương.


"Bởi vì người ta thích không phải là ngươi, ta đã có người yêu, không mong có người thứ hai." Gia Mậu chắp tay với Tiết Liên Thanh: "Còn mong Tiết đại tiểu thư thông cảm."



"Ngươi..." Tiết Liên Thanh vô cùng xấu hổ, nàng quả thực không thể tin được, Gia Mậu vậy mà không chú ý tôn nghiêm của nàng nói ra lời như vậy đến, khuất nhục không nói ra được làm cho nàng bật thốt ra: "Ngươi nghĩ rằng ta thích ngươi sao? Lúc ta vào cung yết kiến Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ còn nở nụ cười với ta đó, hắn đẹp hơn ngươi nghìn lần vạn lần!" 



Lúc trong cung, lúc nào nàng cũng cúi đầu cúi thấp đầu, cũng không biết Hứa Nguyệt Sâm có có cười với nàng không, nhưng nàng không thể yếu thế, muốn tìm một chút lời có thể phản kích Gia Mậu, cũng không thể để hắn coi thường mình - - mình không phải là không có người muốn, dù phải gả hắn, ngay cả thái tử điện hạ cũng ngưỡng mộ mình.



Gia Mậu sững sờ, đột nhiên nở nụ cười: "Nếu là như vậy, vậy không bằng chúng ta nói rõ ràng với Hoàng hậu nương nương, mong nàng em thu hồi ý chỉ tứ hôn này lại, như thế nào?"



Tiết Liên Thanh mở to cặp mắt, vẻ mặt phẫn nộ: "Là ngươi muốn từ hôn, lại không phải là ta muốn từ hôn, đi tìm Hoàng hậu nương nương, vậy cũng nên là ngươi, ta cần gì phải đi theo ngươi? Dung Gia Mậu, ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt không yêu thích ngươi, nếu là có thể cầu xin Hoàng hậu nương nương từ hôn, ta cám ơn trời đất!"



Trong nội tâm như bị chận nhất khối đá lớn, Tiết Liên Thanh chỉ cảm thấy bực mình, mặc dù nàng tuyệt không thích Dung Gia Mậu, nhưng bị lui hôn như vậy, nàng vô cùng mất mặt! Nàng thở phì phì nhìn Gia Mậu một cái, xoay người chạy vội về bên cạnh mẫu thân mình, Tiết phu nhân không rõ ý tưởng, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Thế nào? Dung đại thiếu gia nói với con những gì?"



"Không có gì cả, chỉ hỏi một chút thường ngày ta thích làm những thứ gì." Tiết Liên Thanh nhắm hai mắt lại, phảng phất thấy một bộ áo màu vàng hơi đỏ, nếu là Dung Gia Mậu thật làm cho Hoàng hậu nương nương từ hô, nàng có thể được tuyển vào cung làm lương viện không?



Đột nhiên, toàn thân nàng nóng lên.



Phảng phất đây cũng không phải là một chuyện không thể nào, nếu thật sự bị lui hôn, Hoàng hậu nương nương hẳn cần đền bù một hai cho nàng? Tổng không đến mức cứ ném vào trong góc như vậy, lại cũng không quản.



Lui một vạn bước nói, cho dù là lại ban cho người khác, tổng so với gả cho Dung Gia Mậu này tốt hơn, trong lòng hắn đã sớm có một luồng trăng sáng quang, mình cần gì phải đi làm đom đóm nho nhỏ, bỗng làm cho người ta chán ghét.