Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 264 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Hoa đào bay tán loạn, lạc hồng như mưa, trên đường mòn có cánh hoa phấn □□ hồng, bắt đầu bay múa theo gió, lại rơi theo gió.



Tương Nghi đứng trên đầu hành lang thật dài, nhìn xem cánh hoa bay vào từ ngoài hành lang, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Gia Mậu nói muốn đi tìm Tiết Liên Thanh nói chuyện một chút, không biết hai người nói thế nào. Lấy ấn tượng của nàng với Tiết Liên Thanh, nàng ta sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện từ hôn này.



Cửa sân nhỏ chợt lóe qua bóng dáng màu trắng, Liên Kiều vui mừng hô một tiếng: "Dung đại thiếu gia đến!"



Quả nhiên, Gia Mậu đến.



"Tương Nghi!" Gia Mậu vọt tới trước mặt nàng, đưa tay quét đi cánh hoa hồng nhạt trên vai nàng: "Nàng chờ ta ở chỗ này thật lâu?"



"Ừ, thật lâu." Tương Nghi cười cười: "Bất kể thế nào, ta cũng sẽ luôn luôn sẽ chờ chàng đến."



Thần sắc Gia Mậu dịu dàng, hai người hai mắt nhìn thau, tựa như muốn nhìn thấu tâm sự hai bên, Liên Kiều ở một bên nhìn cũng thấy hơi thẹn thùng, xê dịch bước chân, nhường lại mảnh trời nho nhỏ kia cho hai người.



"Chàng đã gặp nàng ta?" Tương Nghi thở dài một tiếng: "Bộ dáng nàng ta còn như vậy không?"



"Ừ, không có gì thay đổi, vẫn như năm đó." Gia Mậu bất đắc dĩ cười cười: "Chỉ là ta phát hiện nàng ta so với khi đó, mồm miệng tựa như lanh lợi chút ít, lúc nãy mạnh mẽ lên án ta một phen."



"Gia Mậu, chàng chịu ủy khuất." Tương Nghi kéo tay Gia Mậu, đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, khiến cho Gia Mậu cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ, hắn một phen cầm ngược tay Tương Nghi, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước mặt của mình, cằm tựa trán nàng, dịu dàng xoa xoa: "Bà ngoại nói đúng, đây là chuyện cần bản thân mình đi giải quyết, không thể luôn dựa vào bà hỗ trợ."



"Nàng có đồng ý không?" Tương Nghi tựa trong lòng Gia Mậu, cảm thấy có an tâm không nói ra được, khác biệt lớn nhất kiếp này và kiếp trước ngay việc nàng có thể cùng Gia Mậu đối mặt khó khăn, mà không phải giống như trước chỉ có một thân một mình nàng, bị Lạc đại phu nhân bài bố đến bài bố đi, không có một tia chỗ trống có thể nhúc nhích.
Gia Mậu theo nội thị đi vào Viên Nguyệt cung, mới đi vào, thì thấy Dung hoàng hậu mặc màu tím xiêm y đứng ở nơi đó, vô cùng đẹp đẽ quý giá. Hắn đi lên phía trước, cung kính hành đại lễ: "Nương nương, vi thần hôm nay tiến cung, là tới xin nương nương một ân điển."



"Ân điển?" Mặt mũi Dung hoàng hậu tràn đầy ý cười: "Gia Mậu, đều là người trong nhà, chỉ cần mở miệng nói là được."



Nghe Dung hoàng hậu nói hòa ái như vậy, Gia Mậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng lên: "Nương nương, vi thần muốn mời nương nương ý chỉ tứ hôn kia."



Dung hoàng hậu đột nhiên ngây người, sững sờ nhìn Gia Mậu: "Ngươi nói cái gì? Thu hồi ý chỉ tứ hôn?"



"Phải." Gia Mậu một bước cũng không nhường, ánh mắt kiên quyết: "Vi thần đã có người trong lòng, chỉ mong ý cùng nàng chung cả đời, sẽ không buông tay nàng."



"Gia Mậu, Bản cung ngàn người chọn một mới lựa ra cho ngươi, sao ngươi có thể không cảm kích như vậy?" Tiết Liên Thanh là tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, nàng chọn trúng Tiết Liên Thanh, là nhìn gia thế nàng ta, nếu nàng ta có xinh đẹp hơn chút, mình còn muốn chọn nàng ta cho Sâm nhi kìa, ở đâu tới lượt Gia Mậu?



"Nương nương, không phải là vi thần không cảm kích, là vi thần không thể cảm kích, còn xin nương nương thương cảm!" Gia Mậu vừa chắp tay, ngẩng đầu đứng ở nơi đó, như chi lan ngọc thụ, hào hoa phong nhã.



Dung hoàng hậu lạnh lùng cười một tiếng: "Gia Mậu, ngươi cũng quá dính vào, Bản cung đã ban hôn, sao có thể thu hồi lại? Người trong thiên hạ chẳng phải là sẽ cảm thấy Bản cung làm việc không ổn thỏa? Ngươi có cô nương yêu mến chẳng lẽ có cái gì xung đột với việc Bản cung tứ hôn? Ngươi cho nàng vào phủ làm quý thiếp cũng được, nếu thật sự xuất thân cao môn đại hộ, Bản cung làm chủ, ban cho nàng một thân phận, bình thê tuy nói là việc nhà thương nhân làm ra, nhưng đây cũng là kế sách tạm thích ứng."



"Không, nương nương, Gia Mậu không muốn ủy khuất nàng làm quý thiếp bình thê gì, thê tử Gia Mậu chỉ có thể là nàn, người khác Gia Mậu không cưới, còn mong nương nương thưởng cho vi thần ân điển này." Đôi mắt Gia Mậu cầu khẩn nhìn chằm chằm Dung hoàng hậu: "Nương nương, đều nói thà phá mười ngôi miếu, không hủy một nhân duyên, vì sao nương nương không giúp người hoàn thành ước vọng chứ?"



"Dung đại nhân, Bản cung đã nói qua, ý chỉ tứ hôn Bản cung đã phát ra, quả quyết không có lý thu hồi lại, ngươi đi đi, Bản cung sẽ không đồng ý với ngươi." Dung hoàng hậu chậm rãi giơ tay lên: "Sương Thanh, thay ta tiễn Dung đại nhân."