Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 271 : Tương Nghi tới cửa thăm Gia Mậu
Ngày đăng: 22:26 21/04/20
Cửa chính màu son mới tinh tỏa sáng, vừa nhìn sang thì biết là vừa mới sơn qua, ánh mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu vào đầu hoa mai đồng thau, tỏa sáng lấp lánh. Tường viện màu vàng nhạt, bên trên có ngói màu đen, từ trên tường viện vươn ra nhánh cây um tùm, trên đầu cành có chồi non xanh lá, khiến người vừa nhìn đã cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Tương Nghi đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu, Phương tẩu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Cô nương, có đi vào không?"
"Đi vào." Tương Nghi hạ quyết tâm, cất bước đi tới bậc thang kia.
"Xin hỏi là tiểu thư nhà nào?" Người gác cổng đứng dậy, đánh giá Tương Nghi một cái, chủ tử nhà mình hôm qua mới chuyển vào, hôm nay đã có khách tới chơi? Còn là một vị cô nương trẻ tuổi, nhìn là tiểu thư đại gia đình.
Phương tẩu đi lên phía trước, đưa lệnh bài của Dương lão phu nhân tới: " Cô nương nhà chúng ta đến từ Dương phủ, còn xin cho ma ma quản sự đi vào thông truyền."
Người gác cửa kia nhận lệnh bài liếc qua, thấy tên Dương lão phu nhân, nở nụ cười: "Hóa ra là thân thích chủ nhà, ta mới vừa đến, không biết, còn xin chờ một chút, ta để ma ma quản sự mang bọn ngươi đi vào."
Phủ đệ Dung gia là Hoàng thượng khâm thưởng, nói đến trong kinh thành cũng không coi là nhỏ, chỉ là không lớn như phủ của Dương gia, đi vào chưa tới nửa khắc, đã thấy mái cong vểnh ra từ trong cây xanh, bà tử dẫn đường đằng trước đưa ngón tay chỉ vào một góc mái hiên treo lục lạc, cười nói: "Bên đó chính là chủ viện."
Tương Nghi nhìn nhìn mái cong kia, thấy bên đó còn ngồi xổm một pho tượng tượng đá nho nhỏ, tựa như lão hổ, lại tựa như sư tử, nhìn quả nhiên khí phái, Dung gia vốn là thế gia lâu đời của Đại Chu, giờ được phong Trường Ninh hầu, cũng coi là tân quý, thế gia lâu đời và tân quý cùng tập trung trên một phủ, việc trùng tu này, không thiếu phải chọn đẹp đẽ quý giá chút ít.
Dung đại phu nhân lúc này đang ngồi trong nhà chính viết sổ sách, những ma ma quản sự kia đã cầm bạc, từng người đi làm việc, Kim Diệp và Ngân Diệp hầu hạ ở một bên, giúp đỡ mài mực. Một quyển sổ sách mới mở ra, trên tờ giấy tuyết trắng có một hàng chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt.
"Đại phu nhân, bên ngoài có vị họ Lạc tiểu thư tìm ngài." Một bà tử đi đến, khom lưng: "Đang đợi ở hành lang bên ngoài, có cần cho nàng đi vào hay không?"
Tiểu nha đầu kia nhíu nhíu mày: "Ngươi người này thật sự là chưa từ bỏ ý định, đại thiếu gia nhà chúng ta hiện tại trong lòng mất hứng, ngươi tới xem náo nhiệt gì." Nhìn thoáng qua nha hoàn mang Tương Nghi tới, nàng hỏi thăm: "Đại phu nhân đồng ý?"
"Đồng ý, ngươi mau mang Lạc tiểu thư đi qua nhìn một chút." Nha hoàn khoanh tay đứng cạnh cửa viện: "Ta ở chỗ này chờ ngươi, Lạc tiểu thư."
Tương Nghi cảm kích cười cười với nàng, đi theo tiểu nha đầu kia về phòng phía sau, tiểu nha đầu kia cất giọng hô: "Đại thiếu gia, có vị họ Lạc tiểu thư tới tìm ngươi!"
Gia Mậu đang ngồi trong phòng, đầu vô cùng đau đớn, nghe được bên ngoài kêu "Lạc tiểu thư tới tìm ngươi", đột nhiên nhảy dựng lên: "Tương Nghi!" Đang chuẩn bị chạy tới cửa đón nàng vào, đột nhiên nhớ tới lời nói của Dương lão phu nhân, một tháng không gặp Tương Nghi? Hắn đứng cạnh bàn, sững sờ nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần.
"Gia Mậu, Gia Mậu!" Tương Nghi đưa tay chụp hai cái trên ván cửa, vô cùng lo lắng: "Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
"Tương Nghi." Gia Mậu dựa lưng vào cửa, trong lòng giãy giụa một trận, hắn thật muốn lao ra kéo Tương Nghi vào, trò chuyện cùng nàng, xem xem nàng có gầy gò không, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Dương lão phu nhân đã thông báo, hắn dằn lòng nhịn được: "Tương Nghi, nàng trở về đi, giờ ta rất tốt, nàng đừng lo lắng."
"Chàng ở đâu rất tốt?" Tương Nghi nằm sấp ở trên cửa, mang theo một chút khóc nức nở: "Đầy tớ kia của chàng đã đi thỉnh đại phu cho chàng!"
Vừa nghĩ đến Gia Mậu bệnh nặng, Tương Nghi cơ hồ muốn khống chế không nổi, nàng liều mạng bắt lấy cánh cửa, xuyên thấu qua khe hở nhìn vào trong, nhưng là bên trong một mảnh tối tăm, cái gì cũng thấy không rõ: "Gia Mậu, chàng phải hảo hảo yêu quý thân thể của mình, ngàn vạn không thể dùng thân thể của mình ra là điều kiện."
"Tương Nghi, nàng đừng lo lắng ta, ta rất tốt." Gia Mậu dựa vào cửa, nghe giọng Tương Nghi, trái tim muốn vỡ ra: "Nàng trở về đi, chờ trong nhà đồng ý ta cưới nàng, chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Giờ không thấy nàng, là vì về sau gặp nhau tốt hơn, Gia Mậu dằn lòng, cắn răng nói ra những lời này, trong nội tâm cầu nguyện, bà ngoại cần phải nói lời giữ lời, tốt nhất kỳ hạn có thể ngắn một chút, một tháng không đến, là hắn có thể cưới được Tương Nghi, vậy thì tốt hơn nhiều.