Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 49 :

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Trong tay Bảo Trụ giơ lên một lá thư, vốn là gương mặt hào hứng, thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, trong nháy mắt đổi sắc.



"Tương Nghi, muội làm sao?" Hắn nhìn chằm chằm mặt Tương Nghi, tức giận không dứt: "Là mợ khi dễ ngươi?"



Lúc này Liên Kiều không đợi Tương Nghi mở miệng, đã đứng ở một bên nói: "Biểu thiếu gia đoán không lầm, hôm qua đại phu nhân tùy tiện tìm một cái cớ, đánh Cô Nương thành bộ dáng này!"



Mặt Bảo Trụ đỏ lên: "Ta tìm nàng nói lý lẽ!"



Tương Nghi thở dài một cái, đưa tay ngăn Bảo Trụ lại: "Nói lý thì sao, đến lúc đó nàng chỉ cần nói một câu nàng đang dạy con của mình, huynh còn có thể nói cái gì? Dù sao nàng là mợ của huynh, là trưởng bối, huynh là một tiểu bối, làm sao có thể hô tới quát lui với nàng?"



"Bà ngoại không nói gì?" Bảo Trụ thở phì phò siết quả đấm: "Cứ cho nàng khi dễ muội như vậy?"



"Khi nàng tới chỗ muội, chuyện đột nhiên xảy ra, tổ mẫu không ngăn cản kịp. Chỉ là sau đó tổ mẫu để cho nha hoàn đưa Linh Chi Hương Chi tới, nói bôi mấy ngày nữa sẽ tiêu mất sẹo." Tương Nghi thấp giọng nói: "Gần đây tổ mẫu thương yêu muội hơn trước một chút, muội cũng không thể yêu cầu cái gì nữa."



Bảo Trụ nghe lời này trong lòng ê ẩm, lắc đầu liên tục: "Ai... Muội cũng quá hèn yếu rồi, dù thế nào cũng phải đánh nhau một trận với nàng!" Nhưng hắn nhìn Tương Nghi, lại rất bất đắc dĩ, Tương Nghi không tới bảy tuổi, muốn đánh với Lạc Đại phu nhân, vậy thì thật là không tự lượng sức. Hắn tức giận đưa một tấm giấy viết thư tới: "Dạ, Gia Mậu viết thư gởi tới."



Gia Mậu viết gởi thư tới? Tương Nghi trợn to hai mắt, là viết cho nàng? Nàng hơi không dám tin tưởng, sao Gia Mậu lại viết thơ cho nàng? Giữa bọn họ, cho đến bây giờ, cũng chỉ là mấy lần gặp mặt.



Bảo Trụ nhét thư vào trong tay nàng: "Muội còn chưa tin? Thật là Gia Mậu viết tới!"




Lạc lão phu nhân nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tương Nghi, bỗng nhiên không nói gì.



Dù sao vẫn là đứa bé chưa đủ bảy tuổi, đâu thể nghĩ bao nhiêu cong cong thẳng thẳng! Tay Lạc lão phu nhân lần chuỗi phật châu đàn mộc, ánh mắt hơi hơi nhắm lên, cũng là mình sơ sót, nếu hôm qua để cho Tiểu Lục bảo với Nghi Nha Đầu, để cho nàng ở nhà nghỉ ngơi đến khi vết thương trên mặt khỏi hẳn mới đi đọc sách, như vậy là được rồi.



"Nghi Nha Đầu, ngươi ngược lại là một người cầu tiến." Lạc lão phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn là phải dạy dỗ Tương Nghi một chút: "Chẳng qua là, ngươi cũng biết, hôm nay ngươi đi Dương thị Tộc Học, có thể mang tới hậu quả gì?"



"Mang tới hậu quả?" Tương Nghi ngửa đầu, nháy mắt một cái: "Tương Nghi chỉ nói mình không cẩn thận té, sẽ có hậu quả gì? Mong tổ mẫu chỉ điểm!"



"Ngươi chỉ nói là té?" Lạc lão phu nhân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Nghi Nha Đầu này còn sẽ lo nghĩ cho Lạc gia, bà lập tức cảm thấy thoải mái toàn thân : "Nói như ngươi là không sai, nhưng người tỉ mỉ tự nhiên có thể nhìn ra là té hay là móng tay cào. Ngươi phải hiểu, mặc dù là mẫu thân của ngươi hạ thủ, chỉ sợ sẽ không tốt cho thanh danh phụ thân ngươi, đến lúc đó không thể không ảnh hưởng. Nghi Nha Đầu, sau này làm chuyện gì, ngươi cũng phải thương nghị trước với tổ mẫu, đừng bao giờ tự chủ trương."



Tương Nghi đứng dậy, cung cung kính kính trả lời một câu: "Tương Nghi ghi tạc trong lòng."



Lạc lão phu nhân cười hòa khí: "Nghi Nha Đầu là một người thông minh, nói một chút đã hiểu."



Tương Nghi cúi đầu, không có lên tiếng, trong lòng vẫn đang nghĩ, thương lượng mọi việc với Lạc lão phu nhân tới, chỉ sợ mình cũng không có chỗ tốt gì, trong lòng Lạc lão phu nhân, nàng chỉ là một con cờ, chỉ có ba vị đại gia Lạc gia, mấy vị thiếu gia Lạc gia, mới là mối quan tâm thật sự trong lòng bà.



Mình không phải người ngu, cũng chỉ có thể đồng ý trong miệng thôi.