Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 53 : Đào chi yêu yêu chước kỳ hoa

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Đến mùa xuân, trong vườn Dương gia khắp nơi đều là phong cảnh xinh đẹp, trong không khí có một loại hương thơm, mùi cỏ xanh lẫn với mùi hoa, làm say lòng người.



Tương Nghi đứng dưới bụi hoa, lấy tay nâng nhánh hoa lên rồi ngửi một cái, thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái. Sau hôm du xuân, nàng lập tức đi theo Dương lão phu nhân về Dương phủ, ở phía đông chủ viện, Lạc lão phu nhân đưa cả Liên Kiều và Lưu ma ma tới: "Đừng để cho nha hoàn bà tử Dương phủ phải bận tâm, đi hầu hạ Đại tiểu thư cho tốt."



Lưu mụ mụ một lát cũng không nỡ rời Tương Nghi, nghe lời này của Lạc lão phu nhân, trong lòng tự nhiên rất vui vẻ, vội vàng thu thập bọc nhỏ đựng y phục rồi qua Dương phủ, thấy Tương Nghi ăn mặc thật xinh đẹp hầu hạ bên người Dương lão phu nhân, ánh mắt híp thành một kẽ hở: "Dương lão phu nhân giống y như Bồ tát vậy, Cô Nương chúng ta cũng thành ngọc nữ đi theo bên người Bồ tát rồi."



Thời gian sống ở Dương phủ tốt hơn ở Lạc Phủ gấp trăm lần nghìn lần, không phải Lưu ma ma cố ý nịnh nọt Dương gia, mà sự thật là như thế, đi tới trong vườn Dương gia, nhìn hoa hoa thảo thảo trong veo như nước, trong lòng cũng thoải mái, không nói tới Dương lão phu nhân nụ cười như cúc kia đối xử rất tốt cô nương nhà mình!



Dương lão phu nhân mua cho Tương Nghi mấy bộ y phục ở phường thêu nổi tiếng, để cho Liên Kiều qua lấy: "Lạc đại tiểu thư nể mặt đi theo bà lão này, dù sao cũng phải cho ít tạ lễ trước mới đúng! Chuyện này cũng là đột nhiên quyết định, cho nên chuẩn bị vội vàng, cũng không biết hợp thân thể Lạc đại tiểu thư không, cầm thử trước một chút, nếu không được, lại mời thêu nương tới đo làm lần nữa."



Y phục đưa tới quả thực vừa người, Tương Nghi siết chặt y phục kia, trong lòng hiểu rõ, Dương lão phu nhân đâu phải lâm thời mua cho nàng, rõ ràng đã sớm chọn xong, vóc người này, không dài cũng không ngắn, vừa vặn, cả kiểu cũng là đúng mốt nhất.



"Cô nương, hình như chúng ta tới hơi sớm." Liên Kiều hơi mê mẩn nhìn tiền đường, bên đó chỉ có mấy nha hoàn đang dọn dẹp, nhưng không thấy bóng dáng của các tiểu thư, phu nhân Dương phủ.



Một góc Tiền đường có một chiếc đồng hồ cát chảy đứng thẳng, Tương Nghi cẩn thận nhìn, quả thật đã đến giờ Mão, nhìn thêm chút nữa sắc trời bên ngoài cũng đã sáng lên, mông mông một mảnh màu trắng bạc ở trên trời phía đông, đè lên một đường màu vàng kim nhàn nhạt.



Nha hoàn quét dọn ở cửa thấy Tương Nghi, cười một cái: "Vì sao Lạc đại tiểu thư thức dậy sớm như vậy?"



Tương Nghi vội vàng trả lời: "Ta nghĩ rằng đến thỉnh an lão phu nhân."



Nha hoàn kia cười khoát tay nói: "Trong phủ chúng ta phải đến thần thì sơ khắc mới có các thiếu gia tiểu thư phu nhân tới đây, lão phu nhân nói mùa xuân là thời gian ngủ, để cho bọn họ mỗi ngày ngủ thêm một chút, đừng tới quá sớm. Lát nữa Lạc đại tiểu thư còn phải đi Tộc Học, không cần thỉnh an lão phu nhân, hãy chuẩn bị đi học đi."



Chuyện thỉnh an vấn an này, càng tới sớm càng thể hiện lòng thành, không nghĩ tới Dương lão phu nhân lại khác nhà khác. Tương Nghi nhìn bên trong tiền đường, mấy nha hoàn đang cầm giẻ lau lau bàn, mộc đàn màu đen bị lau đến bóng loáng, lóe lên ánh sáng màu tím đậm, giống như đang chuyển động, trong lòng Tương Nghi cả kinh, hóa ra đây là gỗ tử đàn, lần trước mình tới lại nhìn thành hắc đàn, là nhìn lầm rồi.




"Nhiều như vậy?" Bảo Lâm kêu lên sợ hãi: "Không được không được, không thể để cho Gia Mậu ca ca im lặng phát tài, chúng ta phải nghĩ thật tốt mới được."



Bên tai Tương Nghi một trận hò hét loạn cào cào, nàng như không nghe gì cả chỉ nghe hai chữ "Gia Mậu". Nàng nắm chặt ngón tay của mình, trong lòng xót xa bùi ngùi, cả đời này, chẳng lẽ vẫn không thể thoát khỏi hắn ? Hôm qua trong lúc du xuân có người nhắc tới hắn, hôm nay bọn Bảo Trụ họ lại nhắc tới hắn, phảng phất đi tới chỗ nào, cũng có bóng dáng của hắn.



Đến Tộc Học, Gia Mậu đưa nàng và Bảo Lâm đến chỗ nữ học, vừa mới bước vào sân, đã gặp Hoàng Nương Tử. Nàng cười vẫy vẫy tay với Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, nơi này có một phong thơ của ngươi."



Tương Nghi nghi ngờ đi rồi đưa qua, trong lòng kỳ quái, ai lại viết thơ đến Tộc Học? Sao không viết đến Lạc Phủ?



Một phong thư vàng đậm, trên phong bì viết địa chỉ và tên của nàng, nhưng cũng không có ký tên. Tương Nghi mở phong bì ra, từ trong rút ra một tấm giấy viết thư, mới nhìn, toàn thân kích động đến phát run.



"Lạc đại tiểu thư, có chữ nào không biết không?" Hoàng Nương Tử ở một bên ân cần hỏi : "Có muốn nương tử giúp ngươi xem hay không?"



Tương Nghi lắc đầu một cái: "Trong thư này không viết chữ gì lạ, đều có thể nhìn biết."



Trên mặt Hoàng Nương Tử nở nụ cười: "Lạc đại tiểu thư đúng là thông tuệ, mới học hơn hai tháng, đã biết nhiều chữ như vậy." Ánh mắt của nàng đảo qua trên giấy viết thư, một nhóm chữ rậm rạp chằng chịt, hình như là tên một số người.



Mỗi người đều có bí mật của mình, Hoàng Nương Tử cũng không tra cứu, Lạc đại tiểu thư còn chữ không biết, chỉ sợ sẽ không để mình nhìn, dĩ nhiên là chờ lúc về tìm người tin cẩn thay nàng nhìn.



Tim Tương Nghi đập bịch bịch, gấp kỹ lá thư kia, bỏ vào trong phong thư, lại cẩn thận đặt vào trong ngực, đi từ từ đến chỗ ngồi của mình. Liên Kiều ở bên cạnh kỳ quái, thấp giọng hỏi: "Cô nương, ai viết thư gởi tới đây?"



"Ta cũng không biết." Tương Nghi dùng sức đè xuống ngực, một hơi thở thiếu chút nữa thở không lên.