Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 87 : Làm tang sự mọi người hoang mang

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


dit: rinnina



Xa xa truyền tới tiếng động xao xao đả đả, còn kèm theo tiếng khóc thê thảm, thỉnh thoảng còn có tiếng vang của pháo, phảng phất vang lên bên lỗ tai để cho người ta bỗng nhiên chịu một phen kinh sợ.



Người khóc thê lương là Lạc Tương Hồn.



Ngày xưa Lạc Đại phu nhân thương yêu hắn nhất, người đã sáu tuổi vẫn không hiểu chuyện như một đứa bé, có lúc ngay cả đi bộ cũng quấn lấy Lạc Đại phu nhân đòi ôm. Hơn nửa năm qua, Lạc Đại phu nhân có bầu, chăm sóc hắn không chu toàn như trước, tiết Đoan Dương Lạc Tương Ngọc bị người ta bắt cóc, Lạc Đại phu nhân càng thất hồn lạc phách, cũng không dỗ dành Lạc Tương Hồn như trước kia.



Trong lòng Lạc Tương Hồn vốn là cảm thấy uất ức, không khỏi sinh chút oán hận với Lạc Đại phu nhân. Thật không nghĩ đến, bỗng nhiên giữa trời trong vang một tiếng sét đùng đoàn, Lạc Đại phu nhân chết, không thể giống như ban đầu dỗ dành hắn, ôm hắn cười, chỉ nằm ở nơi đó, thân thể lạnh như băng, dù hắn khóc đến khàn cả giọng, nàng cũng không bao giờ mở mắt nữa.



Bà vú hắn lau nước mắt nói: "Đáng thương quá, Nhị thiếu gia tuổi còn nho nhỏ đã chết mẫu thân, hơn nữa..." Nàng thở dài một cái, sâu xa nói: "Dựa theo tính tình Đại lão gia, chẳng mấy chốc sẽ cưới cô dâu mới."



Ban đầu Lạc Tương Hồn cũng không biết cô dâu là ý gì, bà vú tinh tế nói một chút, hắn cảm thấy hết sức khủng hoảng, mẫu thân hắn đối xử Lạc Tương Nghi kia thế nào, hắn thấy rõ ràng, bây giờ chẳng lẽ sẽ mang kế mẫu đối xử hắn như vậy sao ?



Càng nghĩ càng trong lòng khó chịu, tiếng khóc Lạc Tương Hồn lớn hơn.



Tháng bảy mới qua chừng mười ngày, trong ban đêm yên tĩnh nghe thấy tiếng khóc thê thảm cỡ này, người đi qua viện Lạc Đại phu nhân cũng không tự chủ ,à rùng mình một cái, phảng phất có thể thấy ma quỷ lắc lư bên trong.



Tương Nghi đứng ở cửa viện, xuất thần nhìn bức trướng màu trắng bên trong, thấy Lạc Tương Hồn quỳ thân thể nho nhỏ trước quan tài, không khỏi đột nhiên sinh lòng thương tiếc. Lúc mẫu thân qua đời, mình vẫn còn nhỏ, không biết cái gì gọi là sinh ly tử biệt, chờ mình trưởng thành, cũng từ từ liền đón nhận sự thật mẫu thân qua đời. Mà Lạc Tương Hồn thì khác, hắn được Lạc Đại phu nhân bảo bọc nhiều năm như vậy, đột nhiên người thân nhất buông tay đi, nhà Ngoại Tổ bận bịu thu đồ cưới mẫu thân, cũng không để người nào tới an ủi hắn mấy câu, không trách sao Lạc Tương Hồn đau lòng như vậy.
Bà vú thấy thần sắc Tương Nghi lạnh lùng, không tự chủ rùng mình một cái: "Nô tỳ biết."



Đi ra từ viện Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi thở thật dài một cái: "Ta vốn tưởng rằng ta sẽ chẳng quan tâm, nhưng thấy hắn khóc thương tâm như vậy, lại không nhẫn tâm không thèm quan tâm hắn."



Phương tẩu ở một bên gật đầu một cái: "Cô nương, ngài làm không sai, tiểu hài tử là vô tội. Cho dù khi đó Nhị thiếu gia đối với ngài không tốt, đó cũng là có người dạy hắn làm như vậy. Không thấy hôm nay, hắn lệ thuộc vào ngài như thế?"



Tương Nghi gật đầu một cái: "Lời này không sai, kế mẫu của ta một lòng hy vọng sống ta không tốt, luôn để cho Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn tới tìm ta gây rắc rối, hai người bọn họ cũng bị nàng mang thành dáng vẻ này."



"Cô nương, ta nghĩ phải dự tính cho mình thật tốt mới được." Đi trở lại phòng mình, Phương tẩu đóng cửa lại, mặt đầy nghiêm túc: "Cha của ngàu, thật là người vô liêm sỉ nhất trên đời, nếu hắn không đánh chủ ý lên đồ cưới kế mẫu ngài, chỉ sợ là sẽ đánh chủ ý tới trên người của ngài đó."



"Phương tẩu, ta còn muốn hỏi các ngươi cảm thấy nên làm thế nào?" Tương Nghi ngồi ở dưới đèn, ánh nến toát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sáng bóng dưới ánh sáng vàng ấm. Vê vạt áo, tiếng vang tất tất tốt tốt bay lượn trong nội thất nho nhỏ này, trong trẻo khác thường.



"Cô nương, ngươi có can đảm rời khỏi Lạc gia không?" Tần ma ma ở một bên nhỏ giọng nói: "Ở Lạc gia ở, quả thực quá nguy hiểm, chỉ cảm thấy từng bước có cạm bẫy."



"Rời đi Lạc gia?" Ánh mắt Tương Nghi sáng lên, đây cũng là một ý kiến hay.



Chỉ là không có khả năng vô duyên vô cớ nói rời khỏi thì rời khỏi, nàng còn phải tìm một thời cơ thích hợp mới được.