Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 89 : Chịu giày vò trong lao ngục
Ngày đăng: 22:23 21/04/20
Edit: rinnina
Trong đại lao rất u ám, cho dù là phòng giam điều kiện tốt hơn nữa, dù sao cũng là đại lao.
Căn phòng giam này là một hang nằm riêng, rơm rạ bên trong ít nhất cũng có, một tầng thật dầy, mặc dù cũng ngủ trên rơm rạ như vậy, có thể so với đại lao trong kia, đen như mực, rơm rạ vừa ít vừa ẩm ướt, điều kiện coi như là tốt đến không thể tốt hơn rồi.
Trước phòng giam có một hàng cây, chặn ánh mặt trời lại, khí trời đầu tháng tám này còn nóng, có một hàng cây che bóng thật ra thì không tồi. Quá ma ma giương mắt nhìn trong phòng một phen, thở thật dài một cái: "Lão phu nhân, hôm nay không biết có người đưa thức ăn tới không."
Lạc lão phu nhân đã vào ba ngày rồi, Lạc Nhị lão gia tới thăm một lần, Lạc Tam lão gia mỗi ngày đều tới, chẳng qua là hôm nay còn chưa tới, Lạc Đại lão gia cả bóng người cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa hắn cam kết có người đưa cơm đưa đồ ăn cũng là một câu nói suông, Lạc Phủ căn bản không phái người đưa thức ăn tới, mỗi ngày đều ăn cơm tù.
Thức ăn trong phòng giam đừng nói ăn, chỉ ngửi cũng không thoải mái, những thứ kia rõ ràng là bị mốc meo, còn lẫn lộn cát đá, những món ăn kia, rau héo toàn thân ướp một chút, tùy tiện trộn một ít thứ vào trong nồi hầm rồi đưa tới. Lạc lão phu nhân ăn món ăn đẹp đẽ ngon miệng cả đời, sao có thể ăn được thức ăn như vậy? Lúc vừa vào cơm tối và cơm sáng ngày thứ hai cũng không ăn.
Lần thứ hai Lạc Tam lão gia tới mới biết mẫu thân mình không có ăn cơm, đau lòng nước mắt sắp rơi xuống, tranh thủ thời gian cho người làm ra tửu lầu bên ngoài mua hai phần thức ăn tới: "Ta đi nói với đại ca, sao hắn có thể làm việc không chu đáo như vậy!"
Nhưng cơm tối lại là cơm tù, Quá ma ma tức không nhịn nổi, chỉ cai tù nói: "Ngươi mau mau đến tửu lâu Như Ý mua thức ăn cho lão phu nhân nhà chúng ta, còn sợ Lạc gia không cho bạc hả?"
Cai tù nhìn nửa ngày, mới nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, mua một món ăn, nhiều cơm chút tới, hắn rất sợ Lạc Đại lão gia không cho bạc, chỉ chọn rồi món ăn rẻ nhất, nhưng rơi vào trong mắt Lạc lão phu nhân, lại cảm thấy là thức ăn ngon nhất cả đời này bà từng ăn, chỉ tiếc cơm tối hôm qua ăn một bữa thật ngon, cơm sáng hôm nay đưa tới là cháo loãng có thể soi thấy bóng người, dùng đũa khuấy một cái, còn có thể nghe tiếng cát đá đụng chén.
Lạc lão phu nhân nhìn một cái, đẩy chén kia qua một bên: "Ta không muốn ăn."
Lạc Tam lão gia thấy vợ mình đưa thức ăn tới cho mẫu thân, cũng rất hài lòng, cười gật đầu với Lạc Tam phu nhân một cái: "Minh Ngọc, cực khổ ngươi."
"Không khổ cực, không khổ cực, đây không phải chuyện thiếp nên làm sao?Ban đầu ta không biết đại ca chưa an bài cơm nước cho mẫu thân, nếu là sớm biết, vậy thì mỗi ngày phái người đưa thức ăn tới." Lạc Tam phu nhân nói hết sức chân thiết vành mắt đều đỏ: "Thấy dáng vẻ mẫu thân, tâm lý ta thật là khó chịu."
Lạc lão phu nhân thấy hai người đứng trước mặt mình, mặc dù Lạc Tam lão gia gầy Lạc Tam phu nhân mập, nhưng trong mắt bà lại là một đôi vợ chồng tốt. Bà cười gật đầu với hai người một cái: "Các con đừng khổ sở, đây chỉ là mẫu thân trúng kiếp nạn. Đại ca con lang tâm cẩu phế, sẽ không có kết quả gì tốt."
Lạc Tam phu nhân thấy chuyển biến tốt nửa ngày không một câu nói rơi vào khó xử, trong lòng có mấy phần nóng nảy, cũng nên nói một chút bạc và đồ trang sức, địa sản trong nhà gì đó, sao mẹ chồng lại không mở miệng chứ? Nàng vươn tay ra, ở đẩy sau lưng Lạc Tam lão gia một cái, muốn hắn mở miệng hỏi, Lạc Tam lão gia không có lĩnh hội ý tứ, sững sờ nhìn nàng: "Thế nào?"
Da mặt Lạc Tam phu nhân đỏ bừng lên, cúi đầu, thì nghe Lạc lão phu nhân chậm rãi nói: "Lão Tam, vợ lão Tam, hai người các ngươi kê lổ tai vào, ta có lời muốn nói."
Quá ma ma nhìn mấy nha hoàn bà tử xung quanh: "Còn không mau mau đi ra ngoài?"
Lạc lão phu nhân vươn tay ra, gở đai buộc đầu xuống giao cho Lạc Tam lão gia: "Lão Tam, con cầm đai buộc đầu này đi tìm Thanh La và Lục Nhược, nói cho các nàng biết, dưới tấm lót giường của ta có một cơ quan ngầm, mở cơ quan ngầm kia ra, tất cả bên trong đều là ngân phiếu ta cất giữ, tuy không nhiều, cũng đủ các con tiêu xài nửa đời sau."
Lạc Tam phu nhân nghe thấy trong lòng mừng như điên, một tay đè lồng ngực của mình, nửa ngày không nói ra lời. Chẳng qua là nàng bỗng nhiên lại có lo lắng mới: "Mẫu thân, đại ca đã đi qua chủ viện rồi..."
"Cho dù hắn có thể đụng tới cơ quan ngầm, có thể tìm được ngân phiếu của ta không?" Lạc lão phu nhân cười hắc hắc, lại giơ tay lên, lấy mai hoa trâm trên tóc xuống: "Đây là chìa khóa mở cơ quan ngầm kia, không cp1 chìa khóa này, hắn làm thế nào mở được cơ quan ngầm?"