Nữ Phụ Báo Thù

Chương 16 : Cổ phiếu

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Lúc đón Mạn Dao trở lại, Lý Vạn Sơn đã biết thân thể mình không chịu đựng được kích thích quá lớn từ chỗ Đổng viện trưởng, phải chú ý cẩn thận điều dưỡng. Nhưng mà chuyện Tĩnh Xu lần này cũng cho Lý Vạn Sơn một đả kích nặng nề, khiến bệnh cũ trên người Lý Vạn Sơn tái phát, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi ở trước mặt Lý Kiến Nghiệp.



"Cha, con lập tức gọi bác sĩ Vương. Cha, đều là con bé Tĩnh Xu này không hiểu chuyện. Cha khỏe lại một chút chưa?" Lý Kiến Nghiệp lấy tay vỗ vỗ ở sau lưng của Lý Vạn Sơn, thấy hơi thở Lý Vạn Sơn bình phục một chút, mới đứng dậy định gọi điện thoại kêu bác sĩ tới.



"Kiến Nghiệp, không cần làm phiền bác sĩ Vương. Đây là bệnh cũ của tôi, không có việc gì lớn, chỉ cần các người đừng chọc giận tôi, tôi sẽ không chết được." Lý Vạn Sơn phất phất tay, ngăn lại hành động của Lý Kiến Nghiệp.



Mọi người nhà họ Lý đối với Tĩnh Xu đột nhiên đưa ra hành động muốn xuất ngoại du học, tất cả đều rất là kinh ngạc. Tĩnh Xu không phải xuất ngoại học đại học, mà là kể cả cấp ba cả thảy, đi lần này nhanh nhất cũng phải thời gian bảy năm mới có thể trở về, thời gian bảy năm là sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, theo cá tính vợ chồng anh cả, làm sao sẽ không có dấu hiệu nào lại có quyết định này, có phải trong đó có kỳ lạ gì hay không? Nghĩ tới đây, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là màn bắt cóc Mạn Dao chưa đạt kia, ánh mắt nhìn Tĩnh Xu cũng phát sinh biến hóa.



"Chị họ Tĩnh Xu, sao chị lại đi như thế, lúc nghỉ hè chúng ta đã đồng ý là muốn đi công ty thực tập, chị không đợi đến kết thúc thực tập lại đi. Lúc đầu, chúng ta có thể thực tập vẫn là dựa vào mặt mũi của chị Tĩnh Xu giờ thì tốt rồi, ngược lại là chị Tĩnh Xu muốn bỏ qua cơ hội này." Tĩnh Quân hả hê dùng âm thanh các bề trên không nghe được mở miệng giễu cợt Tĩnh Xu nói.



"Tôi cũng không ngờ thì ra là cha vẫn luôn có tính toán này, người giống như là nhà chúng ta xuất ngoại lâu dài quen mặt cũng là tốt đẹp. Mấy năm qua, tôi hiện tại chỉ là quen thuộc tình huống nước ngoài, đợi đến lúc em họ Tĩnh Quân xuất ngoại, cũng tiện có người chăm sóc ở bên kia, rốt cuộc là chị em mình nhất định phải là cùng nhau trông coi, không thể để cho người có lòng chê cười."




"Dạ, chị Tô San, em hiểu." Tuy rằng Tô San nói không nhanh, nhưng chuyện cũng rất nhiều, rất phức tạp, Mạn Dao nhanh chóng dùng bút ghi lại kỹ trọng điểm Tô San nói ở trên sổ, nếu muốn làm, cá tính của Mạn Dao sẽ phải làm được tốt nhất.



"Ba ly trà sữa dưa Ha-Mi, hai phần cơm sườn lợn rán, ba phần cơm thịt bò, hai ly cà phê, không thêm đường." Từ mới bắt đầu khẩn trương bận rộn, ngày đầu tiên có chút bối rối đi qua về sau, Mạn Dao đã dần dần thích ứng tiết tấu khẩn trương bộ phận tiêu thụ. Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, Mạn Dao dựa theo dặn dò buổi sáng của đồng nghiệp, đi xuống lầu mua về cơm trưa ở một con đường bên cạnh.



"Được rồi, cứ nói như vậy là được. Ngày mai tớ phái xe đi đón cậu, đến lúc đó cậu tới nghe một chút bài hát tớ mới vừa học được." Trong tay xách lên bốn túi, Mạn Dao xem thời gian, tăng nhanh bước chân. Hôm nay quá nhiều người mua cơm trưa, lãng phí quá nhiều thời gian ở đó, nếu không nhanh hơn chút nữa, bọn họ sẽ sắp trở lại rồi.



Nghĩ đến những thứ này, bước chân của Mạn Dao càng lúc càng nhanh, nhưng không chú ý tới, từ bên kia khúc quanh đột nhiên đuổi ra một cô gái mặc váy dài màu đỏ, cô bé kia tóc rối bù, hết sức chăm chú gọi điện thoại, vì vậy bi kịch xuất hiện, Mạn Dao và cô gái kia trực tiếp đụng vào nhau. Bốn túi trên tay Mạn Dao bay ra ngoài từ trên tay Mạn Dao, nắp hộp cơm này cũng mở ra theo, thức ăn với cả nước canh không xiêu không vẹo trực tiếp nhắm về trên người cô gái va chạm với Mạn Dao. Mạn Dao nhìn thức ăn bay ra ngoài, đầu tiên là thân thể tránh qua bên cạnh một chút, tiếp đó nhắm mắt lại không đành lòng thấy thảm trạng của cô gái xui xẻo đối diện này.



"A, quần áo của tôi, quần áo tôi mới mua, cô cái đồ không có mắt này, cô đền quần áo cho tôi." Mạn Dao nhắm mắt lại, khi nghe giọng cô gái đối diện, thân thể không tự chủ được run lên, lập tức mở mắt, lúc thấy vẻ ngoài của cô gái đối diện cực kỳ tức giận, Mạn Dao đã không còn áy náy như trước, ngược lại cũng là cố kiềm chế xúc động muốn cười ha ha của mình.