Nữ Phụ Báo Thù

Chương 17 : Đánh nhau

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Sống lại tới nay, Mạn Dao nghĩ tới các loại khả năng đối với việc gặp gỡ Lý Như Tuyết, nhưng lại không đoán được sẽ đơn độc gặp gỡ ở dưới tình huống này. Nhìn Lý Như Tuyết cực kỳ tức giận đến khuôn mặt có chút vẻ dữ tợn, nhìn lại một chút từng vết từng vết dầu bị hộp cơm dính phải trên người cô ta, khóe miệng Mạn Dao nhếch lên độ cong càng lúc càng lớn.



Đời trước đời này, đây là lúc Mạn Dao gặp Lý Như Tuyết chật vật nhất. Ở trong trí nhớ của Mạn Dao, dù là Lý Như Tuyết chịu oan ức, đối mặt với sự bắt nạt của cô, khóc đỏ cặp mắt đều là thuỳ mị như nước vậy, chọc cho những người khác ở đấy thương tiếc đau lòng. Mạn Dao rất là tò mò đối với điểm Lý Như Tuyết dù khóc thút thít như thế nào trang điểm trên mặt cũng chưa từng mất hết. Lúc đời trước, bởi vì nước mắt này của Lý Như Tuyết, dù là người cô đã từng cho rằng người nhà của mình, hay là bạn bè của cô, cũng không phân tốt xấu đã trực tiếp muốn cô đừng bắt nạt Lý Như Tuyết, nói xin lỗi với Lý Như Tuyết.



Khi đó cô còn ngu đần muốn giải thích, nhưng lại hoàn toàn không có người nghe lời giải thích của cô, những người đó hình như là trúng ma vậy, trong hai mắt cũng chỉ có đôi mắt sưng đỏ của Lý Như Tuyết. Sau một lần lại một lần không cách nào giải thích, Mạn Dao cũng từng muốn học tập tuyệt kỷ của Lý Như Tuyết có thể vô duyên vô cớ liền yên lặng rơi nước mắt. Nhưng loại tuyệt kỷ này có lẽ thật sự cần năng khiếu, cho dù hôm nay Mạn Dao đã sống lại, cũng không cách nào làm được hoàn toàn tự nhiên như Lý Như Tuyết vậy. Ở cái nhìn của Mạn Dao, Lý Như Tuyết hoàn toàn không nên lựa chọn đánh đàn, mà nên lựa chọn trở thành diễn viên, nếu như cô ta trở thành diễn viên, nước Hoa bọn họ có lẽ sắp xuất hiện vai nữ chính xuất sắc nhất đầu tiên ở Oscar.



Bộ váy này là Lý Như Tuyết mới vừa mua, là nhãn hiệu nổi tiếng ở nước Pháp mới vừa vào, tốn gần hai tháng tiền tiêu vặt mới mua được cái váy này. Trước mắt mới vừa mặc lên người, lại đã bị kẻ đưa cơm hộp này làm hỏng, nhìn một chút nước canh không ngừng chảy xuống trên váy, Lý Như Tuyết quên mất mình phải ngụy trang dịu dàng lương thiện, bèn trực tiếp trút hết tức giận nổi lên trong lòng về phía Mạn Dao. Kể từ khi tới nơi này, Lý Như Tuyết vẫn đè nén bản tính, cố gắng tạo hình tượng ở trước mặt mọi người, áp chế cá tính vốn có của mình.



Áp chế như vậy đối với cô mà nói cũng là một loại đau khổ, hôm nay ở trên đường cái, không có ai biết cô, Lý Như Tuyết chuẩn bị phát tiết hết một hồi buồn bực trong lòng về phía Mạn Dao đưa cơm hộp phá hủy quần áo của cô.



"Cô có phải mù hay không? Cô phá hỏng quần áo này chính là bán cô đi, cô cũng không bồi thường nổi. Trên thế giới sao lại có thứ không có mắt này tồn tại, cô dứt khoát chết đi coi như xong rồi, sống trên thế giới này đều là......"
"Như Tuyết, là ai dám bắt nạt con, nói với ông nội Lý, ông nội sẽ đòi công bằng cho con, tuyệt đối sẽ không để con cứ bị oan ức vô ích như vậy." Lý Vạn Sơn nhìn tím bầm mà giật mình, trong mắt lóe lên một đợt giết chóc. Thật ra thì trên mặt trên người Lý Như Tuyết cũng chỉ là trầy ngoài da, nhưng thoa thuốc mỡ ngoài da cũng khiến trên mặt Lý Như Tuyết thoạt nhìn tương đối kinh khủng mà thôi. Lý Vạn Sơn không biết những cái này, hận không thể lập tức tìm được hung thủ dám tổn thương Lý Như Tuyết, để cho ông trả lại gấp mười gấp trăm lần.



"Ông nội Lý, là như vậy......" Lý Như Tuyết nghe được lời Lý Vạn Sơn nói, nghẹn ngào nói ra chuyện đã xảy ra hôm nay, đương nhiên ở trong miệng Lý Như Tuyết tuyệt đối sẽ không có chuyện cô tức miệng mắng to, bèn trực tiếp miêu tả mình thành người bị hại vô tội đáng thương.



"Thật quá đáng rồi, quá không ra gì rồi. Con yên tâm chuyện ngày hôm nay, ông nội nhất định sẽ đòi công bằng cho con. Ông sẽ gọi điện thoại cho cục trưởng Tôn, để ông ấy tự mình phái người đi điều tra chuyện này." Lý Vạn Sơn nghe xong Lý Như Tuyết kể lại chuyện đã xảy ra, an ủi vỗ vỗ tay Lý Như Tuyết, cầm điện thoại lên nhấn mấy phím.



So với Lý Như Tuyết, Mạn Dao chỉ là quần áo có chút xốc xếch, trên cánh tay thêm mấy vết cào, những chỗ khác tất cả cũng không có đáng ngại. Chuyện ầm ĩ như vậy vừa xảy ra, Mạn Dao vừa rời khỏi hiện trường thì gọi điện thoại cho chị Tô San phụ trách cô, tùy ý bịa một cái cớ, xin nghỉ nửa ngày. Tuy là Tô San có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ tới bối cảnh có thể tồn tại sau lưng Lý Mạn Dao, rất thoải mái đồng ý.



Thấy chỗ Tô San đã đồng ý, Mạn Dao không thể cứ áo xốc xếch như vậy trở lại nhà họ Lý, định đến cửa hàng gần đây mua một bộ quần áo trước, tiếp đó đi xử lý một chút vết cào trên cánh tay. Có lẽ hôm nay vận may của Mạn Dao đã đến cuối, vừa mới định băng qua đường cắt ngang cho người đi bộ, xe RV màu đen sáng ngời giống như không bị khống chế phóng tới phía Mạn Dao.