Nữ Phụ Báo Thù

Chương 63 : Vạn Sơn chết

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


"Sao anh cũng không hỏi một chút tôi muốn nhờ anh làm cái gì, nếu như tôi nói chuyện gì làm anh khó xử, anh vẫn dễ dàng đồng ý tôi như vậy. Đến lúc đó, anh phải làm sao cho phải?"



Câu hỏi của Như Tuyết làm cho người đàn ông bật cười hì hì một tiếng,"Cô có thể nói ra như vậy thì nhất định biết đúng mực sẽ không để cho tôi khó xử. Lại nói một cô gái như cô, có thể có chuyện lớn gì khiến tôi khó xử lý. Bây giờ nói với tôi, cô có chuyện gì muốn tôi giúp một tay?"



Một tiếng cười khẽ của người đàn ông này khiến Như Tuyết có chút ngượng ngùng cúi đầu. "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là trong khoảng thời gian này tôi có thể ở lại chỗ này của anh hay không? Anh yên tâm, tôi sẽ trả tiền cơm và tiền phòng, tôi không đi chỉ vì có một số nguyên nhân của cá nhân. Tôi biết rõ có thể việc này làm anh khó xử, nhưng tôi cũng là không có cách nào mới......"



Thấy đối phương trầm mặc, Như Tuyết cũng hiểu hai người mới vừa gặp mặt liền chủ động nêu ra ở trong nhà của đối phương, không phải là một cô gái bình thường nên làm, vậy người kia có thể ghét bỏ mình hay không? Như Tuyết thật sự không muốn làm cho người trước mắt có lòng ghét bỏ. Vào thời điểm nguy hiểm người này cứu tính mạng của mình, Như Tuyết chưa từng có cảm nhận như vậy, chỉ cần đối diện với mắt người kia, Như Tuyết đã cảm thấy cả người cũng bắt đầu bùm bùm nhảy loạn.



"Ở nhà tôi, nếu như cô không ngại thì chỗ của tôi cũng không thiếu chỗ cô ở, đừng nói là tiền phòng gì đó, nếu không cũng quá khách sáo rồi." Người đàn ông cười cười, ở nơi này chỉ là một việc nhỏ, đương nhiên sẽ không quá nhiều do dự gì.



---



"Như Tuyết, con không sao, cám ơn trời đất, ông nội sẽ bảo người đi đón con. Con đang ở đâu? Ông nội tự mình đến đón con về nhà?" Bên này chuẩn bị xong tiền, nhưng cũng không nhận được điện thoại của bọn bắt cóc tống tiền, trong lòng Lý Bách Niên không ổn suy đoán càng ngày càng nhiều, nhưng ngay khi Lý Bách Niên đã mất hết ý chí lại nhận được điện thoại của Như Tuyết nơi phương xa gọi tới.



"Ông nội, ông không cần tới đón con, hiện tại con rất khỏe. Ông nội, lần này con bị bắt cóc không phải đơn giản như ngoài mặt vậy. Trong khoảng thời gian này, con sẽ tìm một chỗ an toàn, nếu ông nội có chuyện thì chúng ta có thể liên lạc điện thoại. Tuy là con cũng không bỏ được ông nội, nhưng ông nội cũng biết tình cảnh con bây giờ, cũng muốn khoát khỏi họ và cũng phải giải thích rõ với ông nội trong bệnh viện." 



Cúp điện thoại, trong đầu Lý Bách Niên không ngừng tái diễn lời Như Tuyết nói mới vừa rồi. Như Tuyết có thể biết bọn bắt cóc này không đơn giản, có thể là bọn cướp tiết lộ trong lúc vô tình, nhưng làm sao Như Tuyết thoát nạn? Bây giờ con bé lại ở nơi nào? Đây cũng là vấn đề Lý Bách Niên nhức đầu. Ở chung hơn ba năm, tuy rằng Như Tuyết luôn cẩn thận ngụy trang ở bên cạnh Lý Bách Niên, nhưng tính bướng bỉnh của Như Tuyết vẫn không lừa được lão cáo già Lý Bách Niên. Vào ngày đầu tiên Như Tuyết đi tới bên cạnh ông, ông đã bắt đầu bí mật quan sát đối phương.
"Như Tuyết, con có biết người bắt cóc con là ai hay không? Tại sao bọn họ lại muốn bắt cóc con?" Lý Thủ Thành không có kiên nhẫn lại xem này ông cháu biểu diễn ở chỗ này, hai người mới nói mấy câu nói, đã mở miệng bắt đầu trực tiếp hỏi chuyện bắt cóc.



"Con chỉ biết một người trong đó là bạn học trước kia của con, nhưng việc khác thì con không biết. Chỉ là rất kỳ lạ, con và cô ấy đã không còn liên lạc, sau khi con về nước, ngoại trừ đến bệnh viện, cũng rất ít đi ra ngoài, làm sao cô ấy biết con về nước, hơn nữa, biết ngày đó con sẽ ra ngoài xuất hiện ở chỗ này? Ông nội, việc này thật kỳ quái, làm sao một học sinh trung học như cô ấy có thể biết nhiều chuyện như vậy?"



Tuy là lời của Như Tuyết có chứa nghi ngờ, nhưng trong giọng nói cũng đã trực tiếp chỉ ra một chút điều bí ẩn trong đó, làm cho vẻ mặt của mấy người ở đây biến hóa vi diệu một chút.



"Như Tuyết nói đúng lắm, đây đúng là kỳ lạ, xem ra chúng ta phải để cho cảnh sát cẩn thận điều tra chuyện này một chút. Thật là đứa bé đáng thương, cũng may mà Hữu Kinh Vô Hiểm (có sợ hãi nhưng không nguy hiểm). Đứa bé Như Tuyết này cũng là mệnh khổ, nhiều chuyện như vậy đều xảy ra ở trên người con bé. Nhưng mà bây giờ có cô ở bên cạnh, sau này Như Tuyết nhất định sẽ không có điều bất trắc gì nữa."



Lý Ngọc Lam vừa nói xong, vừa kéo tay Như Tuyết. "Cô, con rất sợ, thật là sợ. Ngày đó thiếu chút nữa con cho rằng sẽ không còn được gặp lại mọi người, con mới vừa quen biết với mọi người, mới vừa biết thân phận của mình, cô nói ai sẽ độc ác như vậy, cố tình muốn đối phó con, rốt cuộc là con đã làm sai điều gì, cô." Dựa vào trong ngực Lý Ngọc Lam, Như Tuyết không ngừng khóc lóc kể lể.



"Bác sĩ, cha tôi sao rồi? Có phải đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi hay không?" Bên này Lý Ngọc Lam không biết phải nói những gì, chỉ có thể vỗ về sau lưng Như Tuyết bởi vì khóc thút thít không ngừng co rúm, hi vọng khiến Như Tuyết trong ngực bình tĩnh lại. Mà đèn phòng cấp cứu bên kia cũng tắt, nhìn bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, người của nhà họ Lý vội vàng lên đón.



"Thật xin lỗi, chúng tôi đã hết sức." Bác sĩ thở dài, nói ra lời khiến tất cả người thân sợ hãi nhất, tại sao có thể như vậy? Ông nội, mới gặp mặt ông nội, lại đã ra đi như vậy, không thể nào… Không thể nào, các người đều đang nói láo, việc này không thể nào.



Nhìn mọi người nhà họ Lý khóc thành một đoàn, dù như thế nào Lý Như Tuyết cũng không thể tiếp nhận sự thật này, rõ ràng tất cả đều không phải là như vậy, cho dù cô đã sớm muốn nắm giữ phần di sản thuộc về mình kia, nhưng không phải vào lúc này. Cô còn tưởng rằng Lý Vạn Sơn nhất định có thể chống đỡ thêm một chút thời gian nữa, đợi đến khi cô có thể tự vệ. Nhưng bây giờ ông lại ra đi như thế, núi dựa lớn nhất của mình lại ra đi như thế, dù như thế nào Như Tuyết cũng không thể hiểu được, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.