Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày
Chương 125 :
Ngày đăng: 09:49 20/08/20
Nếu Đường Diễn không phải một nhân vật trong sách mà thực sự tồn tại ở ngoài đời...
Edit: Linh Nguyệt
Đường Diễn nhìn chằm chằm món cá sốt chua ngọt ở phía đối diện đã lâu. Cái bàn này là bàn tròn lớn, đường kính năm mét, đĩa quay trên bàn kích thước cũng không kém. Hắn tính tính, muốn chuyển món cá sốt kia qua đây đại khái phải quay chín lần, tốn khoảng hai mươi giây.
Như vậy, mọi người sẽ đều biết hắn thích ăn đồ ngọt.
Đường Diễn nhăn chặt mày, thế thì hắn còn làm tổng tài kiểu gì nữa, người ta sẽ thấy hắn như thế nào?
Vẻ mặt Đường Diễn càng thêm nghiêm túc khiến mấy người bên cạnh đều trở nên khẩn trương. Đường Diễn duỗi tay gắp miếng gừng xào giới lan* trước mặt, cắn mạnh.
“Đường tổng, lần này may nhờ có ngài kịp thời rót tiền mới không lỗ vốn quá nhiều. Ly này tôi kính ngài, ngài tùy ý!” Người đàn ông trung niên nói xong liền đem chén rượu trong tay uống cạn.
Đường Diễn cũng nâng chén rượu trước mặt nhấp một ngụm: “Hợp tác vui vẻ.”
Người nọ ha ha cười to, nhanh chóng đem đĩa gan ngỗng chuyển tới trước mặt Đường Diễn: “Đây, Đường tổng, món gan ngỗng cao bồi* này là món ăn đặc sắc ở nơi này, thập phần mỹ vị, đảm bảo anh ăn một lần rồi còn muốn ăn nữa.”
*Tui cũng không biết hai món này là hai món gì cả, search gg cũng không ra
Vì thế, Đường Diễn trơ mắt nhìn cá chua ngọt đã đi được nửa đường lại trở về chỗ cũ, còn là chỗ cách hắn xa nhất.
Đường Diễn: “…” Đậu xanh rau má, mau lại đây...
“Đường tổng?” Người nọ thấy Đường Diễn bất động, kỳ quái lên tiếng, sau đó hắn liền thấy Đường Diễn dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn mình, trong lòng lộp bộp, nỗ lực suy nghĩ xem mình đã đắc tội vị tôn đại Phật này chỗ nào.
Rồi hắn thấy Đường Diễn cầm đũa, gắp một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai chậm nuốt nhấm nháp.
Sau đó hắn buông đũa nhìn người kia: “Không tồi.”
Người đàn ông: “…” Sao cứ có cảm giác nhiệt độ ngày càng thấp thế nhỉ?
Không khí yên lặng hai giây, mọi người lại lần nữa kính rượu, cười ha hả nói chuyện, thành công đuổi không khí xấu hổ này ra chỗ khác.
Ha ha, thế mà dám nói không thích?
Một giây sau, cái muỗng yên vị trong miệng Đường Diễn. Cô tươi cười hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”
Miệng Đường Diễn ngậm cái muỗng, chớp chớp hai mắt, hai má hơi động, đem bánh kem nuốt xuống, do do dự dự gật đầu nói: “Không tồi.”
La Thiến đưa muỗng cho hắn: “Vậy thì ăn đi! Trời đất bao la ăn là lớn nhất.”
Đường Diễn bị tinh thần của La Thiến cảm nhiễm, cuối cùng ở trước mắt bao người, tiếp tục ăn bánh kem.
Lúc tính tiền, hai mắt La Thiến chờ mong nhìn Đường Diễn rút ví từ trong túi áo ra.
La Thiến nói: “Tổng cộng 84 tệ.”
Đường Diễn đưa 100 tệ cho La Thiến, La Thiến tìm tiền lẻ cho hắn.
Đường Diễn nhận lấy tiền lẻ, sau đó nhìn La Thiến, La Thiến cũng nhìn Đường Diễn. Hai người đều mang ánh mắt trông mong nhìn đối phương. Mấy người xếp hàng phía sau đều nghĩ, hai người này có phải đang thâm tình chăm chú nhìn nhau không???
Kỳ thật, La Thiến là đang nghĩ: Hắn hôm nay có thể cho mình tiền boa không? Có cho không? Có cho không? Muốn biết quá đi!!!
Đường Diễn lại nghĩ: Sao cô ấy lại nhìn mình như vậy? Chẳng lẽ là muốn tiền boa? Vậy mình cho cô ấy vậy, nhưng mình không mang nhiều tiền mặt!!!
Cuối cùng, Đường Diễn vẫn chịu không nổi ánh mắt chờ đợi của La Thiến, tuy rằng không xác định được sao cô lại nhìn mình như vậy, nhưng Đường Diễn cảm thấy mình đã ăn bánh kem của người ta thì nên cho chút tiền boa.
Vì thế, Đường Diễn mở ví, lấy toàn bộ tiền mặt, tổng cộng 716 tệ, rút ra 700 đưa cho La Thiến: “Tiền boa.”
La Thiến mở to hai mắt nhìn bảy tờ 100 tệ. Hắn... hắn thật sự cho tiền boa!!!
Mấy người phía sau cũng trừng lớn hai mắt. Đậu má, anh ăn hết 84 tệ mà boa người ta 700, tiền nhiều quá không có chỗ tiêu à?
La Thiến run rẩy tay nhận lấy. Đường Diễn nhìn 700 trong tay cô nói: “Hôm nay mang thiếu, không đủ 1000, lần sau tới trả lại cô.”
La Thiến: “…”
Mọi người: “…”
Đây là ăn xong, thanh toán xong, boa xong rồi… thiếu nợ???