Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 126 :

Ngày đăng: 09:49 20/08/20


Edit: Linh Nguyệt



Hai ngày sau, La Thiến lần nữa gặp được người đàn ông này, hắn giống như đã đổi một bộ tây trang khác.



Lúc ấy La Thiến mang cà phê cho khách, vừa xoay người liền thấy Đường Diễn ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước, trên bàn chỉ có một tệp tài liệu màu lam.



La Thiến ngẩn người, cầm khay đến chỗ hắn hỏi: "Hôm nay sao lại tới đây? Muốn ăn bánh kem hả?"



Đường Diễn: "Tôi không phải vì muốn ăn bánh kem mới tới."



"À, là vì còn nợ tiền sao?"



Đường Diễn: "..." Im lặng rút ví trong túi áo vest.



La Thiến cười to ngăn tay hắn: "Tôi nói đùa mà anh cũng tưởng là thật à? Nào có chuyện nợ tiền boa chứ."



Vì thế, mười phút sau Đường Diễn nhận được một bánh kem Madeline.



La Thiến ngồi xuống đối diện hắn, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Ăn đi! Tôi biết anh thích mà. Anh cũng lạ thật, nếu tôi có nhiều tiền như thế thì còn lâu mới để ý đến suy nghĩ cỉa người khác, thích ăn gì thì ăn. Chẳng lẽ người ta ăn được mà tôi không ăn được chắc."



Đường Diễn yên tâm thoải mái mà cầm lấy cái muỗng, vừa ăn vừa nghe cô nói.



La Thiến nhìn hắn vui vẻ ăn: "Tôi thấy thái độ của Trương tổng đối với anh, chắc anh cũng là tổng tài chứ gì?"



Đường Diễn gật gật đầu, ăn bánh kem không mở miệng nói chuyện, La Thiến cũng không để ý, đứng dậy cười nói: "Được rồi, anh ăn đi, tôi đi làm việc."



La Thiến cười tươi vẫy vẫy tay với hắn, sau đó xoay người rời đi.



Lúc tính tiền La Thiến nhận được 1300 tệ, Đường Diễn vẫn như cũ chỉ có câu nói kia: "Cô làm không tồi."



La Thiến cầm tiền, cười nói: "Là nói tôi đưa bánh kem hả?"



Đường Diễn nhìn cô.



Ừm, ánh mắt kia ý là "cô hiểu mà" đúng không?



La Thiến cúi đầu cười khẽ rồi xua xua tay nói với hắn: "Hoan nghênh lần sau lại tới."





La Thiến vừa cười vừa nhỏ giọng kể cô từng từ tầng bốn lăn xuống, bởi vì cầu thang quá nhỏ hẹpnên cô một đường lăn đến tầng một, chỗ ngoặt cũng không thể dừng lại.



Nói xong có lec là nghĩ đến hình ảnh kia, cô lại che miệng nhỏ giọng cười.



Đường Diễn: "..." Tôi đây vì tinh thần lạc quan của cô mà cảm động.



Đèn cầu thang tuy là cảm ứng nhưng từ chỗ tầng hai lên tầng ba đã bị hỏng, La Thiến dùng điện thoại soi đường. Tới nới, Đường Diễn phát hiện cửa là cửa gỗ, cũng không có cửa phòng trộm.



La Thiến rút chìa khóa mở cửa, bên trong ngược lại khá lớn, khoảng 30 mét, có WC và phòng tắm, không có phòng bếp.



Đường Diễn ở chỗ hành lang thấy không ít nồi chén xếp ngay ngắn liền biết phòng bếp sắp xếp ở bên ngoài.



"Anh ngồi đi!" La Thiến nói.



Đường Diễn nhìn quanh, trong phòng chỉ có một cái giường bọc vải caro cùng vỏ chăn gắp chỉnh tề ngay ngắn, đệm cứng nhắc, trên bàn chỗ đầu giường còn có một gói khoai lát. Trước giường có một cái thảm hình tròn khoảng hai mét, trên thảm có một cái gối ôm cùng với một bàn thấp. Đối diện giường là tủ quần áo, bên cạnh là một cái tủ lạnh loạt nhỏ.



Đường Diễn bởi vì trên người ướt dầm dề nên ngượng ngùng không dám ngồi trên thảm nhà người ta, nhưng nhìn khắp lại chẳng có chỗ nào ngồi được cả.



La Thiến ục lọi trong tủ quần áo, giọng nói rầu rĩ vang lên: "Đường tổng, anh đi tắm trước đi! Chõ tôi tắm lúc này vừa hay lúc người khác không cần nước, không bị ngắt giữa chừng đâu."



Đường Diễn hướng phòng tắm đi đến, lại nghe được tiếng cười của La Thiến ở phía sau.



Hắn nhíu mày: "Cười cái gì?"



La Thiến đột nhiên xoay người, cầm một cái váy ngủ màu hồng nhạt trên tay: "Đường tổng, tôi chợt nhớ ra chỗ tôi không có quần áo nam, anh có để ý chuyện mặc váy ngủ không?"



Đường Diễn nhìn thứ-đồ-màu-hồng trong tay La Thiến, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một nói: "Tôi, vô, cùng, để, ý!!!"



La Thiến cười: "Vậy làm sao bây giờ? Lát nữa anh tắm xong cũng không thể không mặc gì. Nếu không tôi sang nhà bên cạnh mượn cho anh nhé, hàng xóm tôi vừa hay là đàn ông."



Đường Diễn thở dài: "Đi mua."



La Thiến không quá nguyện ý: "Đã mười giờ rồi, bên ngoài trời còn đang mưa."



Đường Diễn nghĩ nghĩ: "Phía trước nhà cô có cái cửa hàng tiện lợi, bên trong hẳn là có quần lót với áo ngủ nam."



"Đồ ở đó đắt lắm." La Thiến lại không vui.



Đường Diễn cạn lời: "Tôi trả tiền."



Vì thế, La Thiến cầm tiền xoạch xoạch ra ngoài.