Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 129 :

Ngày đăng: 23:24 07/03/21


Edit: Linh Nguyệt



“Đường Diễn, anh đã tốt hơn chưa?” La Thiến mặc áo trắng phối cùng quần yếm bò, tóc buộc đuôi ngựa, mang ba lô màu đen. Tổng thể lập tức trẻ ra vài tuổi.



Đường Diễn thắt xong cà vạt, vừa sờ sờ cái cằm sạch sẽ vừa nhìn trái nhìn phải trong gương, xác định quần áo đã mặc hẳn hoi mới ra khỏi phòng tắm nhỏ chỉ có ba mét vuông.



Thấy La Thiến trang điểm, Đường Diễn còn ngẩn người nói: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc quần yếm?”



La Thiến hơi mỉm cười cầm lấy cây chổi phía sau cửa: “Muốn đánh nhau à? Tại sao tôi lại không thể mặc?”



Đường Diễn lầm bầm: “Loại quần này chỉ có học sinh mới mặc.”



“Đi thôi đi thôi!” La Thiến kéo Đường Diễn ra cửa.



Anh giai hàng xóm nhà La Thiến vừa lúc ra vứt rác, thấy La Thiến lôi kéo Đường Diễn bèn cười trêu chọc: “Còn nói không phải bạn trai, đã thân mật như vậy rồi.”



La Thiến giơ tay hoa lan chỉ hắn: “Cẩu độc thân, im miệng.”



Anh giai: “…” Cột máu tụt về không, K.O!



La Thiến cười to tiếp tục kéo Đường Diễn đi. Tiểu khu này đích xác là khu dân nghèo trên đoạn đường phồn hoa, là một thôn nhỏ giữa thành phố.



Theo giá đất không ngừng tăng lên, việc tiểu khu này bị phá bỏ và di dời là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng dân ở đây không muốn dọn, không ai nguyện ý hủy đi. Hiện giờ, đây tạm coi là nơi tương đối xấu hổ, may mà người không có tiền để ở tại chung cư xa hoa có rất nhiều, chủ nhà đem phòng ở tu chỉnh một chút là mỗi tháng có thể thu được không ít tiền thuê.



Ngay bên ngoài tiểu khu là tuyến đường chính, hai bên là rất nhiều cửa hàng rực rỡ muôn màu, từ quán lẩu Nhạt đến quán lẩu Hàn, rồi là tiệc đứng, nhà hàng... cái gì cần có đều có.



La Thiến làm ở nhà hàng nhỏ kia tiền lương không cao, công việc lại vội, nhưng vẫn tính là nhẹ nhàng.



Bây giờ nghỉ việc, La Thiến muốn tìm nơi nào mà tiền lương cao hơn để làm.



Cô vừa đi vừa nói chuyện với Đường Diễn: “Trước đó tôi đã muốn nhảy việc rồi. Anh xem tên hàng xóm kia kìa, tiền lương mỗi tháng 3200 tệ, thưởng thêm 150, một tháng được nghỉ ba thiên. Đâu giống tôi, tiền lương chỉ có 2700 tệ, không nhiều việc thì 2500, một tháng nghỉ có hai ngày.”



Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp





*Tên các món ăn tớ đều không chắc chắn đúng nhé ( ´ ▽ ")



La Thiến vô cùng hào sảng: “Đều mang lên cho tôi đi.”



Chờ cửa hàng trưởng đi rồi, cô lập tức quay đầu nói với Đường Diễn: “Tôi vừa tính qua rồi, tổng cộng 860 tệ gì đó, có thể chứ?”



“Tính nhanh như vậy?” Đường Diễn kinh ngạc, tuy rằng hắn hoàn toàn có thể tính ra chính xác hơn, nhưng mà hắn chưa bao giờ phí phạn bộ não vào mấy việc này.



La Thiến cười đắc ý: “Ừ ừ.”



Đường Diễn không nhịn được xoa xoa đầu cô nói: “Có thể tiếp tục gọi, có muốn uống gì không?”



Vì thế cửa hàng trưởng lại giới thiệu thêm hai món. Đến lúc tính tiền La Thiến ủ rũ cụp đuôi: “Thực xin lỗi, tôi không biết mình không nuốt nổi mấy món quá đắt như vậy.”



Đường Diễn quay đầu nhìn nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được cười thành: “Cô không ăn được đồ sống mà cũng không biết sao?”



La Thiến lắc đầu, ủy khuất đáp: “Bọn họ đều nói ăn rất ngon.” Bạn bè La Thiến có đôi khi sẽ ra cửa tiêu sài một phen, sau đó trở về sẽ ở trước mặt cô bla bla các loại nói hôm nay ăn mỹ thực gì. Trong đó có một lần có người món Nhật ăn vô cùng ngon, cái XX vị non mềm, có thể cảm nhận được vị nhu mỹ của thịt tươi.



Một người khác lại nói ra biển ăn trực tiếp tươi ngon hơn, còn có người nói, cơm viên tròn tròn, càng ăn càng ngọt.



Tóm lại chói đủ các loại tuyên truyền của bạn bè, La Thiến đã tự tưởng tượng ra một bàn tuyệt thế mỹ thực.



Kết quả ngay món đầu tiên đã... Lúc phục vụ mang lên La Thiến rất không khách khí ăn một miếng, ừm ~ nói như thế nào nhỉ? Có chút giống như ăn thịt mỡ? Cũng tạm!



Đến miếng thứ hai, La Thiến rốt cuộc có bộ dáng muốn nôn nhìn Đường Diễn, nước mắt lưng tròng.



Đường Diễn từ mắt trái của cô đọc được: không thể ăn; mắt phải viết: ăn không vô. Hắn cười, thản nhiên làm như không phát hiện, từ từ ăn phần của bản thân, nhai kỹ nuốt chậm, tản ra hơi thở độc quyền thuộc về tầng lớp quý tộc.



Đường Diễn nhìn La Thiến ủ rũ cụp đuôi, vừa đưa thẻ cho cửa hàng trưởng vừa nói: “Không có việc gì, may mà cô còn có thể ăn mì sợi, nếu không thì phải chịu đói rồi.”



Cửa hàng trưởng khẽ cười nói: “Đồ Nhật quả thật không phải ai cũng ăn được nên trong tiệm có chuẩn bị không ít món khác. Ngoại trừ mì sợi còn có các loại cơm đĩa, hương vị đều không tồi. Nếu cô làm việc ở đây thì sau này có thể nếm thử xem.”



“Cửa hàng trưởng đồng ý thuê tôi?” La Thiến kinh ngạc ngẩng đầu.



Cửa hàng trưởng cười: “Chỉ cần cô có thể tiếp nhận điều kiện làm việc trong tiệm. Đương nhiên, điều kiện chỗ chúng tôi không tồi.”



Nhìn La Thiến liều mạng gật đầu, Đường Diễn không quá vui vẻ mà híp híp mắt.