Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 19 :

Ngày đăng: 16:42 27/05/20


Edit: Linh Nguyệt



Nữ chính nhát gan sợ phiền phức, nhưng khi thành quả của mình bị cướp đi cũng sẽ không cam lòng, hơn nữa cô còn là người mới, nghé con mới sinh không sợ cọp, chỉ nghĩ muốn lấy lại công đạo.



Hình như đây chính là điểm khiến Đường Diễn có hảo cảm* với nữ chính nha!



*Hảo cảm: Ấn tượng tốt



Hai mắt La Thiến sáng lên, nhìn Đường Diễn đang nghiêm túc cúi đầu làm việc, chậc chậc chậc… Từ giờ tới lúc nữ chính lên đài còn gần một năm, cốt truyện tổng tài lạnh lùng vô tình vì yêu mà điên cuồng cũng sắp bắt đầu rồi.



Ha ha ha… La Thiến vừa hạt dẻ vừa nghĩ đến tương lai của Đường Diễn, tự mình chọc cười chính mình.



Đường Diễn: “…”



Đường Diễn không buồn nổi giận, La Thiến quả thật là người tài. Ở bên cạnh hắn có thể phân tâm, giờ ngồi đằng kia cũng lại phân tâm. Ví dụ như hiện tại, tuy La Thiến đã cười đến không thể khống chế, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng bóc quả hạch.



Cô ấy cười cái gì chứ? Ăn quả hạch thôi cũng có thể điểm trúng huyệt cười?



Đường Diễn cúi đầu, bên tai đều là tiếng cười của La Thiến, câu đầu tiên trên hợp đồng hắn đã nhìn tám lần, mỗi một chữ hắn đều biết, nhưng đặt chúng ở cạnh nhau hắn lại không thể hiểu được! Bên tai đều là tiếng cười của người phụ nữ ngốc kia, không có cách nào tĩnh tâm đọc xong.



“La Thiến!” Đường Diễn mở miệng.



La Thiến đột nhiên tboát ra khỏi ảo tưởng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm kia muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, miệng vẫn còn nhai, giống như một con sóc.



Đường Diễn: “Cô có muốn đi ra ngoài mua chút đồ không?”



La Thiến tiếp tục nhai quả hạch, hai mắt đen láy, đảo qua một vòng, nói: “Không muốn nha!” Người ta muốn tiền cơ.



“Tôi cho cô thẻ, cô đi ra ngoài dạo hai vòng đi!” Nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay hắn không cần làm việc nữa.




*Bà ngoại Lưu, hay còn gọi là già Lưu, là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Trong lần thứ hai già Lưu vào phủ Vinh Quốc, Giả mẫu dẫn già Lưu du ngoạn quanh Đại Quan Viên khiến bà lão nông thôn này thấy ngôi vườn còn đẹp hơn cả một bức tranh phong cảnh, bà được mở rộng tầm mắt.



Đây chỉ là một nhà hàng bình thường không được tính là cao sang, ăn xong Đường Diễn liền chở La Thiến về chung cư.



Đối với việc gần đây Đường Diễn thường xuyên tới, La Thiến cũng coi như là vui mừng, Đường Diễn hiện tại càng hay tới càng tốt, về sau đến lúc tách ra… Ha ha… Tiền sẽ càng nhiều nha!



***



Khi La Thiến lần nữa trở lại đoàn phim của Giang đạo điễn, Viên Khai Khải vừa hay cũng ở đó, nhưng người đại diện của hắn lại vô cùng khẩn trương, sợ La Thiến lại gần.



La Thiến cũng biết mình đã gây phiền phức cho Viên Khai Khải nên rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên.



Người đại diện Viên Khai Khải là Tằng Tuân thấy La Thiến không có ý định tới đây liền nhẹ nhàng thở ra.



La Thiến nhìn Viên Khai Khải, Viên Khai Khải gật đầu cười với cô, La Thiến cũng gật đầu lại. Đến lúc ngồi vào chỗ La Thiến liền bảo Triệu Vũ Lâm qua bên kia nói lời cảm ơn một chút.



La Thiến biết chính mình đi qua sẽ gây phiền phức cho hắn, nhưng được người ta giúp mà không cảm ơn, La Thiến không chịu được.



Triệu Vũ Lâm qua bên kia cúi đầu cùng Tằng Tuân nói chuyện, Viên Khai Khải ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ Lâm một cái, sau đó lại cười.



La Thiến nhìn nụ cười kia liền hiểu, hắn đang nói: Không cần cảm ơn.



Triệu Vũ Lâm quay lại nói với La Thiến: “Con người Viên Khai Khải quả thật rất tốt, lúc em nói cảm ơn anh ấy còn ôn nhu đáp đấy là việc nên làm. Nhưng người đại diện của anh ấy hình như không mấy vui vẻ, chẳng nói câu gì cả.”



La Thiến gật đầu, nói: “Không sao, dù gì thì chuyện này cũng gây cho hắn không ít phiền toái. Người đại diện kia không vui vẻ là điều dễ hiểu, nhưng chúng ta nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn, đây là chị thiếu hắn.”



La Thiến cảm thấy mình tuy chỉ là một người nông dân từ nông thôn ra, trình độ học không hết cao trung, chưa từng vào đại học, nhưng cô biết những việc như này dù khi người ta làm không mong báo đáp thì nói một tiếng cảm ơn là nguyên tắc cơ bản cần phải có!