Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 44 :

Ngày đăng: 16:42 27/05/20


Edit: Linh Nguyệt



La Tuấn dùng rất vừa lòng, nhưng Đường Diễn lại do dự có nên mua hay không.



Điện thoại của Đường Diễn là định chế, trước đó đưa điện thoại cho La Thiến tuy đưa rất tùy ý, nhưng cũng là đồ định chế.



Đường Diễn không nhất định phải dùng điện thoại định chế nhưng thân phận hắn bày ra ở đó, khả năng gặp phải nguy hiểm cũng cao hơn người khác. Đường Diễn dùng điện thoại định chế không phải vì cao cấp, chủ yếu là vì suy xét an toàn.



Ở bên trong có hệ thống định vị lại không thấm nước, đều là để phòng ngừa vạn nhất.



Ví như việc của La Thiến, sẽ không vì đập có hai lần mà bị hư hỏng, đương nhiên sẽ không không thể liên lạc.



Cho nên Đường Diễn suy xét chính là, cái điện thoại này… Ném xong có bị hỏng không?



Tiêu thụ viên nhìn ra Đường Diễn do dự, hơi mất hứng hỏi: “Các người rốt cuộc có muốn mua hay không?”



“Mua!” La Thiến cao giọng trở lại.



Đường Diễn: “…” Yên lặng mà quay đầu nhìn La Thiến nói: “Là tôi trả tiền?”



La Thiến nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”



Đường Diễn thở dài quay đầu nói với nhân viên: “Lấy cái mới đi.” Sau đó để La Tuấn trả điện thoại, trực tiếp mua.



Có điện thoại mới, La Tuấn rất vui, nhưng cũng rất ngại. Toàn bộ quá trình đều đỏ mặt, Đường Diễn liền dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn La Thiến, nhìn người ta đi, nhìn người ta đi, rồi lại nhìn cô thử xem!



La Thiến hoàn toàn không hiểu được ánh mắt ghét bỏ của Đường Diễn: “Cảm ơn! Em mời anh ăn cơm nhé!”



***



Thời điểm Đường Diễn ngồi vào quán ăn vặt thì đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì đối với La Thiến rồi.



“Ông chủ, cho ba chén sữa đậu nành, ba cái bánh quẩy, ba cái trứng luộc nước trà*, hai cái bánh rau, hai cái bánh bao thịt, hai cái bánh rán.” La Thiến hiền thục lưu loát gọi món.



*Trứng luộc nước trà: món ăn nổi tiếng đặc trưng của Trung Quốc. Theo quan niệm của người Trung Quốc, thưởng thức món trứng ngâm trà vào dịp tết Nguyên Đán sẽ mang đến may mắn và thịnh vượng cho mỗi gia đình. Vì thế vào dịp tết, gia đình nào cũng có món này. Người ta tin tưởng và đề cao giá trị tinh thần của món trứng trà, làm cho món ăn này trở nên phổ biến trong cuộc sống thường ngày. 



Sau đó quay đầu nói với hai người Đường Diễn và La Tuấn: “Sữa đậu nành ở đây uống rất ngon, thơm mùi đậu, tuyệt đối là vừa mới làm. Bánh quẩy cùng trứng luộc nước trà ăn cũng ngon, em thường xuyên tới nơi này ăn. Đường tổng, anh đừng nhìn mấy quán ở ven đường rẻ tiền mà không bước vào, anh không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu mỹ vị đâu.”



Đường Diễn nhàn nhạt nói: “Cô biết không? Ăn nhiều bánh quẩy khi về già dễ bị alzheimer*!”


“Tôi đi trước!” La Thiến chỉ chỉ hành lang, một bộ dáng gấp không chờ nổi phải rời khỏi.



Phùng Nhất Khê nhìn cô, khoanh tay trước ngực, nhướng mày hỏi: “Tôi cảm thấy cô rất sợ tôi.”



La Thiến sợ hãi: “Không có không có.”



“Cô khẩn trương như vậy làm gì?”



La Thiến nhấp miệng, liếc hắn một cái không đáp. Phùng Nhất Khê cũng không nói lời nào, hắn muốn nhìn xem cô có thể nói ra cái gì.



Sau đó La Thiến nhỏ giọng trả lời: “Anh lớn lên đẹp?”



Phùng Nhất Khê: “...” Thế cái mặt kia là có ý tứ gì?



“La Thiến!” Giọng Đường Diễn xuất hiện đúng lúc cứu La Thiến.



La Thiến hai mắt lấp lánh ánh lệ nhìn về phía Đường Diễn... Chúa cứu thế!!!



Đường Diễn nhíu mày đi tới, nhìn La Thiến đang ủy khuất một cái, lại nhìn về phía Phùng Nhất Khê, nói: “Phùng tổng.”



“Đường tổng.”



Sau đó, La Thiến liền thấy hai đại nam thần nắm tay. Cô đứng ở một bên, từ nội tâm đến toàn thân đều tản ra ý tứ: Chúng ta đi thôi! Chúng ta đi thôi! Chúng ta mau đi thôi!



“Phùng tổng sao lại ở chỗ này mà không đi lên?” Đường Diễn hỏi.



La Thiến nháy mắt biến thành: Các người đi mau! Các người đi mau! Các người đi mau!



Oán khí mãnh liệt đến nỗi không chỉ Đường Diễn và Phùng Nhất Khê mà thậm chí là cả thư ký Kiều mới bước vào cũng có thể cảm thấy rõ ràng.



Thư ký Kiều: “Đường tổng, phòng khách đã chuẩn bị tốt.”



Đường Diễn: “Chúng ta đi lên?”



Phùng Nhất Khê: “…” Hắn quay đầu nhìn La Thiến, chỉ thấy hai mắt cô đều là ý: Đi đi! Đi đi! Đi đi!



Phùng Nhất Khê yên lặng đáp: “Đi!”



Sau đó, ba người dưới ánh mắt như laser của La Thiến rời đi.