Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày
Chương 81 :
Ngày đăng: 16:42 27/05/20
Thông báo: Xin mượn của các bạn chút thời gian để đọc cái này. Đây là một chương cột mốc, sau chương này tình cảm của Đường Diễn càng xác định hơn, tình cảm của La Thiến cũng sẽ thay đổi nhưng cách xưng hô của hai người mình vẫn để là "tôi-em" mà không phải là "anh-em" vì mình thích cách xưng hô này, có cảm giác kun ngầu vô cùng, hơn nữa cách xưng hô này mình thấy khá hợp với Đường Diễn. Đây chỉ là ý kiến cá nhân, nếu các bạn không thích cách xưng hô này thì xin vui lòng góp ý, mình sẽ sửa nếu số lượng nhiều
Edit: Linh Nguyệt
La Thiến ủ rũ cụp đuôi đi theo sau Đường Diễn trở về Ngọ Hậu, Đường Diễn một đường không nói gì dẫn cô đi vào văn phòng.
Vừa tiến vào văn phòng, Đường Diễn dựa cửa hỏi cô: “Xem mắt?”
La Thiến gật đầu, não như bị úng nước ngẩng đầu liếc hắn một cái, cúi đầu, lại ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu. Thật ra cô không cảm thấy phải sợ hắn cái gì, chỉ là khí thế của hắn quá mạnh mẽ, La Thiến thật sự không dám đối nghịch hắn.
Đường Diễn cười lạnh hỏi: “Nhìn cái gì?”
La Thiến lập tức cúi đầu, Đường Diễn nói: “Ngồi.”
La Thiến co rúm người ngồi trên sô pha rồi mới mở miệng hỏi: “Sao anh lại quay lại rồi?”
Đường Diễn bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, nói: “Đi lấy cho tôi ít đồ ăn đi.” Vì sao lại trở về? Tôi còn có thể vì cái gì hả?
La Thiến bĩu môi: “Đây là cửa hàng của tôi!”
Đường Diễn cười lạnh: “Tiền em mua nhà mua cửa hàng kiếm ở đâu ra?” Là ai giúp em mua cổ phiếu, là ai thấy không đủ còn cho em thêm?
“Được! Được!” Có đạo lý, La Thiến phi thường thức thời đứng dậy đi lấy cơm trưa.
Lúc Đường Diễn ăn cơm vô cùng an tĩnh, hắn cứ như vậy ngồi ở bên kia ăn, ăn một miếng lại liếc La Thiến một cái, ăn một miếng lại liếc một cái. Chờ hắn ăn xong, La Thiến đã bị trừng không biết bao nhiêu lần, mọi tức giận đều bay sạch bách.
“Đường tổng, tôi lại lấy thêm Black Forest cho anh nhé?” La Thiến thử hỏi.
“Không cần.” Mắt hắn đã trừng đến mệt mà người phụ nữ này vẫn không có ý tứ muốn xin lỗi, hắn nào còn tâm tư ăn thêm.
“Không cần khách khí! Vừa rồi tôi thấy trong phòng bếp còn tận mười cái Black Forest* đấy!” La Thiến nói.
Đường Diễn: “Tôi, không, ăn!”
“Hay đổi thành White Forest*?”
*Bánh Black Forest – Đức Black Forest – người Đức hay gọi là bánh rừng đen, đây là một món tráng miệng, có nguồn gốc xuất xứ từ Đức. Bánh bao gồm nhiều lớp bánh bông lan chocolate xen kẽ giữa các lớp kem tươi trộn với anh đào, sau đó nó được phủ một lớp kem trên cùng, rồi được trang trí bằng quả anh đào đen và chocolate vụn. Điểm đặc trưng của loại bánh này nằm ở loại rượu brandy anh đào, vị rượu đặc trưng này đã làm nên tên tuổi cho bánh Balck Forest ngày nay. (Mình nghĩ chắc cái black là dùng socola đen còn cái white là dùng socola trắng)
“White Forest?” Đường Diễn sửng sốt.
La Thiến quá sợ hãi. Khi phát hiện mình có thể khống chế La Thiến trong mộng, ý nghĩ đầu tiên của cô là lập tức rời xa nam nữ chính, như vậy bọn họ sẽ không thương tổn cô.
Vì sao chứ? Rõ ràng cô đã muốn cách bọn họ thật xa, thật xa... Nhưng tại sao cô ngay lúc đó, ngay lúc tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra mới có thể khống chế thân thể này? Chuyện đã tới mức này, còn có thể làm cái gì chứ?
Biểu tình kinh sợ biểu của cô hoá thành cây kim từng chút từng chút đâm vào lòng Đường Diễn. Cho dù chỉ là ở trong mộng, nhưng cô đang sợ hắn! Hắn có thể từ trong đôi mắt kia nhìn ra được cô sợ hắn, rất sợ!
Đường Diễn ở trong mộng rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao sau đó còn xảy ra nhiều chuyện như vậy? Rõ ràng hắn đau lòng La Thiến, nhưng hắn ở trong mộng lại chỉ đạo thư ký Kiều rất nhiều mệnh lệnh.
La Thiến bị sa thải, bất luận ai muốn giúp cô đều sẽ bị Đường thị cảnh cáo. Cho dù có một hai người bởi vì hợp đồng đã thực hiện gần xong mà không màng cảnh cáo của Đường thị tiếp tục cho La Thiến thông cáo thì Đường Diễn cũng sẽ thông qua Đường Hình, đàn áp bộ phim của cô. Bộ phim đầu tư không thể phát sóng, ai còn dám tìm cô?
La Thiến không còn đường đi, Đường Diễn nhìn cô bất luận làm việc gì cũng đều bị hắn ra tay đàn áp, nhìn cô cuối cùng phải bắt đầu những ngày tháng nhặt rác kiếm sống. Cô không dám liên hệ với người nhà, một người một mình ở kinh đô, dựa vào mấy đồng tiền này mà sống qua ngày.
Đường Diễn giãy giụa, hắ muốn khống chế bản thân trong mộng. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào, cuối cùng cũng đều thất bại.
La Thiến càng ngày càng lôi thôi lếch thếch, càng ngày càng gầy. Cô không còn có tâm tình tới quấy rầy hắn và Lâm Phỉ. Bởi vì cô phải tốn càng nhiều thời giờ để sinh tồn.
Đúng vậy, không phải sống, là sinh tồn.
Một người có thể hèn mọn đến tình trạng gì?
Chắc có lẽ chính là như Đường Diễn đang thấy đi! Từ một La Thiến cao cao tại thượng lại bị ép đến tình cảnh này, ở dưới ánh nắng chói chang, thời tiết 39 độ ngồi chờ một đám người uống nước xong để nhặt chai không.
Đường Diễn cảm thấy, đây đã là tình cảnh thảm nhất, cho đến khi hắn thấy cô bị người ta mang đi.
Tầm mắt của Đường Diễn đột nhiên tối đen, hắn không thấy được La Thiến chịu thương tổn như thế nào, chỉ nghe thấy giọng cô khẩn thiết xin tha. Cô nói cô không dám nữa, cô kêu gào thảm thiết, cuối cùng là giọng nói suy yếu.
Đường Diễn đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Hình ảnh cuối cùng hắn thấy, một La Thiến đầu bù tóc rối, dưới thân một màu đỏ máu, cùng với hai chân dị dạng.
Đồng thời mạnh mẽ từ trong mộng tỉnh lại, còn có La Thiến. Cuộc sống kia chân thật như chính cô đã trải qua, cảm giác đau đớn kia tới giờ La Thiến vẫn cảm nhận được.
La Thiến vẻ mặt chết lặng, chưa kịp hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ ngắn ngủn mấy giờ này. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, cô có chút sợ hãi lui về phía sau. Cô quả nhiên vẫn sơ suất quá, bởi vì sự ôn nhu của Đường Diễn, bởi vì cô chưa từng tự mình trải qua. Sợ hãi lại càng lo lắng nhiều hơn cuộc sống sau này.
Nếu như trước đây, nếu như trước đây để cô trải qua những ngày đó, cô nhất định nhất định sẽ không cùng Đường Diễn dây dưa hẳn một năm.
Đường Diễn cuối cùng tự mình mở cửa vào được, La Thiến quả nhiên đã tỉnh, ánh mắt cô nhìn qua không hề khác trong mộng.
Trong nháy mắt Đường Diễn liền biết được, hắn và La Thiến cùng nhau trải qua một giấc mộng, hoặc là nói, hắn đã tiến vào… mộng của La Thiến.