Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 12 :
Ngày đăng: 17:25 18/04/20
Tần Cảnh đi đến trước mặt Thư Miểu đang âm thầm đắc ý, xưng hô rất lễ độ: “Thư tiểu thư!”
Cô tạm dừng một chút, mới nói, “Tôi và Doãn Thiên Dã đã thương lượng, đứa bé này, sinh hay không sinh, đều tùy ý cô! Chúng tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của cô, chuyện này, dù sao cũng phải để ý cảm nhận của người mẹ!”
Thư Miểu nguyên bản khí thế sắc bén chuẩn bị phản bác một lời dài của cô, lại không nghĩ đến, cô có thể nói chuyện với giọng điệu tốt như vậy, nhất thời nghệt ra, lập tức không thể hiểu được.
Cô ta không quan tâm chuyện đứa bé! Cái quan trọng là chuyện gả vào Doãn gia kia!
“Cô, cô sẽ chia tay anh ấy sao?” Thư Miểu hỏi.
“Chia tay? Sao lại gì chia tay?” Tần Cảnh rất kỳ quái, “Vì trong bụng cô có một cục thịt nhỏ, mà buông tha cho núi vàng to Doãn Thiên Dã, tôi không có bệnh!”
Thư Miểu choáng, cô ta, cô ta có thể chịu được sao? Hiện tại rốt cuộc là ai có bệnh?
“Mấy nhà giàu có, có nhà nào không có một hai đứa con riêng?” Tần Cảnh rất độ lượng khoát tay, “Chờ cô sinh xong, chúng ta đi làm giám định ADN, nếu không phải con của Doãn gia, chúng tôi cũng không quản nữa”.
Tần Cảnh thoáng nhìn Thư Miểu lúc này mặt trắng bệch, trong lòng càng tính toán, tiếp tục “Còn nếu thực là con cháu Doãn gia, chúng tôi cứ chiếu theo quy định của luật pháp, tiêu chuẩn cấp nuôi, thêm một chút thì là 2000 đồng một tháng sinh hoạt phí.”
Hai ngàn, một bộ quần áo cũng không đủ mua, mặt Thư Miểu co giật mạnh mẽ, không khách khí: “Tần Cảnh, cô cho tôi là người muốn bắt nạt mà dễ à?”
“Tôi đương nhiên biết cô không phải người đơn giản, bằng không làm sao nghĩ ra chiêu trò đáng xấu hổ như vậy?” Tần Cảnh phong đạm vân khinh cười nhướng mày, xem thường nhìn cô ta một cái, “Nhưng mà, cô nghĩ gả cho nhà quyền quý mà dễ dàng như vậy?”
“Một đứa trẻ lai lịch bất minh, mà cũng dám lấy ra để đòi bước chân vào nhà họ Doãn? Thư Miểu, cô xem nhiều phim thần tượng quá rồi! Trước không nói cha đứa bé có thực là Thiên Dã hay không, lấy người như cô, diễn viên hạng ba leo cao nhờ khuôn mặt, Doãn gia cũng khó chấp nhận cô! Càng không nói đến con cô!”
Tần Cảnh trước giờ không phát hiện chính mình cư nhiên như vậy, chửi người không một lời thô tục, từng lời từng lời tuôn ra cứ như nhập đồng vậy!
Thư Miểu cơ hồ khí bạo, nhưng nói đến đây, cô ta cũng không phản bác được Tần Cảnh, người trong ngành ai cũng biết xuất thân Tần Cảnh hiển hách, lai lịch không nhỏ. Nếu không, cô có gan đào hết chuyện riêng tư của bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng, mà trước giờ chưa từng bị trả thù, mà cũng chưa có ai đụng được đến cô!
Mà so với Tần Cảnh, chính mình không chỉ không quyền không thế, không có người đứng sau, còn ở trong cùng đám với những kẻ lợi dụng thối nát.
Đến khi cô tỉnh, phát hiện ra mình đang nằm trên mặt sàn gỗ cứng rắn lạnh lẽo, trước mặt là nhiều người mặc âu phục đứng thành hàng, giống như là phần trang trí của căn phòng chứ không phải là người thật nữa.
Tất cả những người đó đều có khuôn mặt vô cảm, trừ một người duy nhất lẳng lặng ngồi trên sofa, nhìn xuống cô, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm,
Tần Cảnh ngẩn ra, ngồi dậy, thân thể không biết bị cái gì mà không thể nhúc nhích. Cô mới phát hiện, tay mình bị trói ra sau lưng, dây thừng dài nối một đầu với móc sắt ở vách tường, giống như sợ cô chạy mất vậy.
Tần Cảnh mạc danh kì diệu (ngơ ngác), cô cũng đâu phải chó con!
Cô nổi giận đùng đùng nhìn người đàn ông ngôi ở phía xa, đến lúc nhìn rõ mặt hắn, tim dột nhiên thót một cái.
Ách, tướng mạo như vậy, làm vai phụ thật phí quá, nếu như vào một tiểu thuyết thần tượng khác, đã là nam chính rồi!
Nếu nói Doãn Thiên Dã đẹp sáng ngời rực rõ như mặt trời, thì người này, chính là vẻ đẹp của bóng đêm khiến người ta run sợ.
Hắn ta ngồi an tĩnh như vậy, như một pho tượng thần uy nghi, lại ẩn chứa khí độ không dám coi thường. Hắn ta nhìn Tần Cảnh, ánh mắt có chút lạnh, có chút tối, lại có chút gì đó khiêu chiến.
Tần Cảnh thấy hắn ta chậm chạp mãi không mở được miệng, những người đàn ông đứng xung quanh cũng im như phỗng, nói: “Uy, anh bắt tôi đến làm gì?”
Người đàn ông trước mặt nhếch môi cười, phong hoa lộ hết, “Tần Cảnh lần trước cô lấy từ chỗ tôi một tấm ảnh, kết quả,… Thế nào, còn chưa được giáo huấn sao?”
Tần Cảnh nghẹn họng, nhìn trân trối, đây là….
Việt Trạch?
Người trong tiểu thuyết muốn XXX cô, Việt Trạch? Có nhầm không?
Viên Tử thân yêu, nàng nói đùa gì vậy!!!