Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 39 :
Ngày đăng: 17:26 18/04/20
Đôi môi của hai người, như có như không xẹt qua nhau, rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước thôi. Lại vẫn đầy đủ dẫn tới động đất tâm lý.
Tần Cảnh lập tức mở to hai mắt, đần ra đủ hai giây, mới như bị điện giật nhảy ra góc bàn, kéo dài khoảng cách với anh. Trong đầu như có tiếng thứ gì nổ tung vang ầm ầm, không biết là vui hay buồn, chỉ biết, mặt nóng lên muốn nổ mạnh.
Doãn Thiên Dã là có dự tính, nên không có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng vẫn có một chút đắm chìm trong tiếp xúc thân mật khi nãy, còn không tự kiềm chế hồi tưởng hương thơm trên môi cô.
Anh nhìn cô đang quỳ trước bàn cà phê, cúi đầu không nói, mặt đỏ như quả cà chua (nguyên văn là như cây cải đỏ, nhưng Dip đổi một chút nhé, chắc không ảnh hưởng lắm?), đôi mắt đen nhánh còn bất an xoay tròn liên tục, trong lòng nhất thời mềm mại không thể nói thành lời.
Giờ phút này, anh cũng không muốn tiếp tục đùa cô, ngược lại có hứng thú, muốn đợi xem cô định thẹn thùng đến khi nào.
Tần Cảnh không dễ dàng lắm mới hơi hơi bình phục một chút, cũng không có thấy tim đập mạnh nữa, lại cảm thấy hình như vừa rồi trầm mặc lâu quá, không khí thật lúng túng, vậy là nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh giúp tôi những chuyện này, có phải là tốn rất nhiều tiền đúng không?”
“Không sao hết!” Doãn Thiên Dã vốn còn định nói đùa vài câu, đại loại nếu em vẫn còn ngại [chuyện tôi giúp], vậy lấy thân báo đáp đi, nhưng do dự một chút, vẫn là không nói.
Có vẻ, không cần phải nói!
“Tần Cảnh!” Anh thu lại tươi cười trên mặt, đột nhiên nghe ra có chút nghiêm túc.
Tần Cảnh ngẩng đầu, “Ân?”
Trong mắt anh kỳ thật vẫn có vài tia trêu đùa : “Thời gian này, làm trợ lý cho tôi, kỳ thật rất tốt đúng không?”
Tần Cảnh không biết anh vì làm sao đột nhiên hỏi vậy, thành thật gật gật đầu: “Ân, rất tốt!”
Anh tiếp tục: “Bình thường, là bạn tôi, cũng rất tốt đi?”
Tần Cảnh nghĩ đến lần này anh tận tâm tận lực giúp mình như thế, cảm động gật gật đầu tiếp: “Ân, rất tốt!”
“Thế!” Anh dừng một chút, ý cười trong mắt dần dần dày đặc, “Kỳ thật, làm …”
Tần Cảnh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, nhìn thấy bóng dáng trong suốt của chính mình phản chiếu trên con ngươi màu hổ phách của anh, đột nhiên có một loại dự cảm kỳ quái, chẳng lẽ…
(wait, xin lỗi ngắt cảm hứng, nhưng mà ‘con ngươi màu hổ phách’? chẳng lẽ anh Dã là người lai, hay là thích đeo lens? Hay *lảm nhảm* anh Dã là vampire?)
Tim cô nhất thời nhảy vọt lên cổ họng…
Thật đáng sợ!
Cô nhìn cái bóng xa lạ của chính mình trong gương, thương xót cười: hi vọng Doãn Thiên Dã không muốn nhìn thấy Tô Mạn sao?? Hi vọng không có người tên Tô Mạn này sao??
A, Tần Cảnh, mày biến thành một người rất xấu xí rồi!
Bộ dạng xấu xa như vậy, không hi vọng Doãn Thiên Dã thấy được!
Cô có chút vô lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu ôm chặt chính mình.
Cứ như vậy không biết bao lâu, cô mở cửa ra khỏi nhà tắm, đi vào phòng rút ra tấm danh thiếp của Tô Mạn.
Đi đến phòng khách, Doãn Thiên Dã khó hiểu : “Em đang làm cái gì? Làm trò gì nửa ngày cũng không có tắm rửa?”
Tần Cảnh không trả lời, nghiêm chỉnh ngồi trên thảm trải sàn, hai người cách nhau một bàn cà phê pha lê. Doãn Thiên Dã kinh ngạc nâng mi, rồi cầm điều khiển từ xa tắt tivi.
Một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Cô sắc mặt hơi tái, miết theo mặt thủy tinh, đem danh thiếp chậm rãi đưa cho anh:
“Hình như là, một hai tháng trước, tôi đã gặp Tô Mạn, cô ấy nhờ tôi cầm danh thiếp của cô ấy chuyển lại cho anh, chính là…” Cô cười có chút cay đắng,
“Tôi, tôi nói tôi quên mất, chắc là giống bịa chuyện lắm nhỉ?”
Doãn Thiên Dã cụp mắt nhìn thoáng qua danh thiếp trên bàn, đầy đủ ba giây sau, ngước mắt nhìn cô, biểu cảm sạch sẽ đến không có một tia cảm xúc, giọng nói dễ nghe cũng trong khoảnh khắc bình tĩnh không có chút dao động, thậm chí, có một chút đạm đạm mát mẻ:
“Cho nên?”
Tần Cảnh dần dần lạnh run, một bàn tay khác đưa ra trước mặt anh, thả ra một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà của anh, thật ra, tôi đã sớm muốn trả lại. Giờ trả cho anh!”
Anh vẫn là câu nói đó: “Cho nên?”
Cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, đáy lòng hơi lạnh:
“Doãn Thiên Dã, anh chuyển về đó đi!”