Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Chương 41 :
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Edit+beta: Linhlady
"Thược Dược, ngươi đi xuống trước đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Mộc cọ cọ đoán chất liệu vật trong tay, "... Đợi lát nữa, tới bữa tối nhớ gọi ta."
"Vâng tiểu thư." Thược Dược nói xong cũng đi ra ngoài, lúc tới gần cửa, quay đầu lại, phía Tô Mộc nói them một, câu, "Tiểu thư nếu có chuyện gì gọi nô tỳ. Nô tỳ đi xuống trước."
Nói xong, đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Tô Mộc lập tức đem giấy giấu ở trong tay áo lấy ra, buông tay nhìn xuống, phát hiện thật sự là một tờ giấy.
Nhẹ nhàng mở tờ giấy nhăn nhăn ra, trên đó viết, "Ngày mai chúa thượng sẽ đến vương phủ."
Tâm Tô Mộc đột nhiên nhảy dựng, bỗng chốc suy nghĩ hiện lên, kí ức vốn bị mất đi bỗng chốc ùa về, giống như ngàn sợi tơ cùng lúc xâm nhập vào đầu óc Tô Mộc, từng cơn đau đớn từ não bộ truyền đến.
Tô Mộc vô ý thức nắm chặt quả đấm, cắn chặt môi dưới, trán cũng toát mồ hôi lạnh, môi dưới bị cắn tới xuất huyết. Chậm rãi, Tô Mộc dựa vào trên giường, nhắm hai mắt lại bắt đầu sửa sang lại tất cả ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ sinh ra ở y học thế gia, đại đại từ y, nữ tử cũng không ngoại lệ. Gia đình trong sạch, chỉ là có một ngày, vô cớ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Thật ra cho đến nay, Tô Mộc cũng không biết lý do tại sao nhà mình lại xảy ra chuyện này. Nàng ở trong thanh lâu, sống một ngày bằng một năm, có người nói cho nàng biết chỉ cần vì hắn làm một chuyện, nàng có thể biết được nguyên nhân khiến nàng tan cửa nát nhà.
Mục tiêu chính là tìm được chứng cớ Tư Đồ Mặc Uyên chuẩn bị soán vị, sau đó nàng có thể biết được chân tướng.
Bị cừu hận che đôi mắt nguyên chủ đã đáp ứng, cuối cùng có thứ gì đó chống đỡ nàng sống sót, không còn giống như là cái xác không hồn, nhưng khi đến gần mục tiêu nàng dần dần bị ôn nhu tỉ mỉ của Tư Đồ Mặc Uyên hấp dẫn, nàng một lần lại một lần sa thứ được gọi là tình yêu.
Sau đó nàng biết mình bất quá cũng chỉ là người thế thân cho người trong lòng của hắn ta. Nàng nháo, làm loạn nhưng nàng cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, nàng yêu hắn. Trong lúc nhất thời quên mất thù hận gia tộc, đúng nàng không thoát khỏi câu lòng dạ đần bà.
Về sau, nàng vẫn thua. Bởi vì người hắn yêu là vương phi kia, lúc này nàng thực sự muốn điên, không nói được liền nháo, nhưng tất cả đều vô dụng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Tư Đồ Mặc Uyên.
Khi đó nàng mới nhớ tới nhiệm vụ, nàng tự nhủ với chính mình không cần nương tay, nhưng mỗi khi nàng chạm đến hắn ta, nàng lúc nào cũng không hạ thủ được. Cuối cùng có một lần có thể đắc thủ, nguyên chủ do dự. Kết quả bị phát hiện, vốn dĩ hắn ta sẽ niệm chút tình cảm trước kia, nhưng vì hãm hại nữ chủ, Tư Đồ Mặc Uyên biến thàn nàng nhân côn.
"Vị cô nương này chắc hẳn chính hồng nhan tri kỷ trong trong thật Thất đệ, Tô Mộc Tô cô nương đi?" Chỉ thấy một người nam tử xa lạ đứng ở trong hậu hoa viên.
Nam tử kia ngũ quan lập thể như đao khắc vậy vô cùng tuấn mỹ, cả người phát ra một loại khí chất vương giả uy chấn thiên hạ. Mặc một kiện màu vàng nhạt nạm vàng bên cạnh áo choàng, cả người như một khối ngọc thượng hạng không tỳ vết, cho dù lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng là phong thái hiếm thấy, □□ độc siêu, làm cho người ta một loại cảm giác cao quý lộng lẫy nhưng không kém thanh nhã.
Thất đệ? Có thể gọi Tư Đồ Mặc Uyên là Thất đệ, trong thiên hạ chỉ có một người, đó chính là đương kim thánh thượng.
Tô Mộc vội vàng gấp hai tay đặt ở bụng, thoáng quỳ gối, trong miệng nói: "Dân nữ gặp qua Hoàng thượng."
"Chao ôi, Tô cô nương không cần phải khách khí." Nam tử cười xưng, "Trẫm chỉ là đi ra ngang qua mà thôi."
Tô Mộc hiểu vì sao bị nam tử cười làm cho giật mình, không khỏi hoài nghi, chúa thượng có phải vị nam tử trước mắt này hay không, th thăm dò, "Thánh thượng thật đúng là khách khí, nhờ Hoàng thượng ngài anh minh thống trị thiên hạ, mới có quốc thái dân an như hiện tại! Giống như ở vương phủ này. "
Tô Mộc nói xong còn đặc biệt liếc nhìn phản ứng của người nọ, phát hiện hắn vui vẻ sâu hơn, cũng đã chứng thực được ý nghĩ của mình, xem ra Hoàng thượng đúng là đại boss của mình.
Chỗ cao chịu không nổi lạnh lẽo, quả nhiên nhà đế vương không tình thân. Từng người đều là người vô tình, đối đãi với người chảy chung dòng máu, cũng không nương tay.
Tô Mộc không lạnh mà run, cũng không dám đem nó biểu lộ trên mặt, "Hoàng thượng không cần dân nữ giúp ngài gọi nô tài dẫn đường?"
"Không cần." Nam tử phất phất tay, "Trẫm ở lại đây nghỉ ngơi một lát. Ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ, dân nữ xin cáo lui." Tô Mộc hành lễ, lập tức lui xuống, mình ra ngoài không mang theo Thược Dược đã gặp ngay chuyện này.
Ám Thất không biết đang bận rộn chuyện không thấy bóng dáng. Chao ôi, quả nhiên lại đang lười biếng.
Tô Mộc tăng nhanh bước chân, nhìn qua sân nhỏ mình muốn đi đến, dự định đi phơi nắng, an ủi chính mình cô đơn mà thương tâm.
Edit: không phải lỗi của ta đâu, là do bà tác giả tăng số chữ trong chương, tăng chương trong các thế giới... Ta là vô tội a... Ta chỉ lười xíu thôi.. ╮(╯▽╰)╭