Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 53 :

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit+ beta: Linhlady



"Là anh."



Tô Mộc quay đầu lại nhìn người phía sau, mới hơi yên lòng một chút, thở phào một hơi.



"Tai sao bây giờ anh mới đến?" Tô Mộc xoay người lại, giả vờ làm bộ dáng hai người rất quen thuộc, mà cô chỉ đang đứng đợi hắn, không biết bình thường hắn như thế nào, nhưng bây giờ nhìn người đối diện, hai mắt âm u sâu xa, sự trầm tĩnh ổn trọng không tương xứng với tuổi thật, trong con mắt không hề có biểu tình phức tạp nào khác, cho dù bộ dạng lãnh đạm như thế này cũng có thể làm cho Tô Mộc cảm thấy an toàn.



Mắt bị nước mưa dính vào hơi đau rát, khiến tròng mắt Tô Mộc đỏ lên.



Trong giọng nói Tô Mộc lộ ra ý tứ làm nũng, "Em chờ Anh thật lâu, Tử Diễn."



Đúng, người đến chính là Tống Tử Diễn.



Thật ra vừa rồi, Tống Tử Diễn đã nhìn thấy Tô Mộc trú mưa ở đây, tính cách hắn vốn lãnh đạm, cho dù là Tô Mộc lớn lên từ nhỏ cùng hắn cũng không có nhiều tình cảm, khả năng so với người bình thường cũng hơn được một chút, không hơn.



Nhưng lúc hắn chuẩn bị lái xe rời đi, lơ đãng liếc về phía Tô Mộc, mới thấy một người con trai đeo mắt kính đi theo sau cô, cho dù cách màn mưa, Tống Tử Diễn vẫn cảm giác được bất lực của Tô Mộc.



Cho nên khi đó hắn không biết vì sao thế giống như ma xui quỷ khiến dừng xe lại, muốn thay Tô Mộc giải vây.



Đợi đến khi hắn phản ứng kịp, thân thể so với đầu óc nhanh hơn làm ra quyết định.



Khi đó Tô Mộc có lẽ đang hoảng loạn, không nhìn thấy hắn dựa vào gần, cho nên hắn tiến lên vỗ vỗ bả vai Tô Mộc. Nhưng ai biết Tô Mộc như chấn kinh giống như con thỏ bất an, nhìn mình con mắt có chút hồng hồng.



Ở trong mắt Tống Tử Diễn đó là bộ dáng Tô Mộc kiên cường nén lệ, trong lòng lần đầu tiên dâng lên tâm tình thương tiếc, sau đó liền bị hắn bỏ qua.



"Ừ, Anh có chút việc." Tống Tử Diễn nói chuyện mặt vẫn như cũ không hề thay đổi, nhưng hắn cũng không ngốc, biết rằng bây giờ Tô Mộc nói chuyện với hắn như vậy là có dụng ý, ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc qua nam nhân mắt kính kia.
"Ừ, hắc, ắt xì." Vừa nói xong, Tô Mộc liền hắt hơi một cái.



"Tớ nhìn thấy cậu vẫn là nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, nếu không muốn ngã bệnh." Hứa Ngọc quay sang có hơi lo lắng cho Tô Mộc.



"Không sao đâu."



Kết quả ngày thứ hai Tô Mộc đã cảm thấy nghẹt mũi khó chịu, hô hấp không thông thuận, đầu ngấm ngầm đau, tứ chi vô lực, Tô Mộc sờ sờ trán, cười khổ, mình ngày hôm qua thật sự là lập cái flag, thật sự là nói cái gì cái đó đến ngay, quả nhiên đã nóng rần lên rồi.



"Ngọc Ngọc, cậu hôm nay...." Tô Mộc nói đến một nửa liền im lặng, bởi cô mới chợt nhớ ra hai người không cùng một hệ, thật sự là nóng tới hồ đồ.



"Làm sao vậy?" Hứa Ngọc nghe Tô Mộc muốn nói lạt thôi, có chút bận tâm cô, tiến lên kéo cái màn giường ra.



Vừa kéo ra đã thấy trên mặt Tô Mộc ửng đỏ khác thường, lại gần hơn vừa sờ trán Tô Mộc, quả nhiên là nóng rần lên, "Mộc Mộc, cậu mặc quần áo khác vào, tớ mang cậu đến phòng y tế, nhé?"



"Ừm." Bây giờ đầu óc Tô Mộc khó chịu, cũng không rõ lắm Hứa Ngọc đang nói cái gì, chỉ tuỳ tiện đáp trả lại.



Hứa Ngọc thấy Tô Mộc không nhúc nhích, đành giúp cô mặc quần áo khác, còn may Tô Mộc có một thói quen tốt, chính là đem quần áo ngày thứ hai muốn mặc chuẩn bị tốt, cho nên Tô Mộc cũng tùy ý Hứa Ngọc giúp mình mặc quần áo, cởi y phục xuống, vừa chạm vào không khí lạnh như băng, Tô Mộc giật mình một cái, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, nói với Hứa Ngọc, bắt đầu tự mình mặc quần áo.



Dựa vào Hứa Ngọc đỡ cô đi vào phòng y tế.



Tô Mộc ở cửa phòng y tế ngoài ý muốn trông thấy một người.



Mặt mũi Tô Mộc tràn đầy nghi hoặc, hắn như thế nào lại ở đây?



Mà Hứa Ngọc đang đỡ Tô Mộc cũng kích động nói không ra lời.