Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 54 :

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit+ beta: Linlady



Tô Mộc mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, tại sao hắn lại ở đây?



Còn Hứa Ngọc đang đỡ Tô Mộc cũng kích động nói không ra lời.



"Tống, Tống, học, học trưởng xin chào." Hứa Ngọc kích động buông tay đỡ Tô Mộc ra, hiển nhiên vô cùng kích động ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp, tay chân luống cuống bộ dáng này khiến Tô Mộc buồn cười.



Tống Tử Diễn nhìn về phía các cô, khẽ gật đầu một cái, biên độ nhỏ đến mức nếu không chú ý, căn bản là không nhìn thấy.



May, Hứa Ngọc là một cô gái mắt tinh háo sắc, vừa thấy động tác của Tống Tử Diễn, lại thêm một trận kích động, nên biết bình thường Tống Tử Diễn trừ bạn cùng phòng của hắn ra chưa từng kết giao với người ngoài.



Thiếu Hứa Ngọc nâng đỡ Tô Mộc giống như lung lay sắp đổ, nhưng miễn cưỡng vẫn là có thể dừng bước, ổn định thân thể.



Tô Mộc dùng âm thanh mà mọi người không nghe được, nhẹ giọng nói "Ngốc tử."



Giọng nói tràn đầy sủng ái.



Tiếp theo, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tử Diễn, phát hiện Tống Tử Diễn đang dùng ánh mắt đen láy mà thâm thúy nhìn mình, không chờ Tô Mộc mở miệng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, chìm vào bóng tối, tiếp theo ánh mắt có chút mơ hồ.



Tống Tử Diễn thu hồi nhãn thần, không nhìn tới hai người Tô Mộc, tựa hồ không muốn đếm xỉa hai người Tô Mộc.



"Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc." Bởi vì Tô Mộc suy yếu, tỏ ra uể oải, giọng nói cũng mỏng manh hơn, chẳng trách Hứa Ngọc không nghe được, cô định đi lại dùng tay vỗ vỗ Hứa Ngọc.



Giờ phút này Hứa Ngọc còn đang kích động khi nhìn thấy nam thần ở gần như vậy, còn chưa phục hồi tinh thần lại, không hề chú ý tới Tô Mộc dị thường, kết quả Tô Mộc không có người đỡ không giữ được trọng tâm, bước đi lảo đảo.



Không kịp đợi Hứa Ngọc phản ứng lại nhìn thấy Tô Mộc đổ ở trước mặt mình, "A." Hứa Ngọc kinh hô một tiếng, lúc này xem như mới phản ứng tới, trong nội tâm ảo não vô hạn, lại thấy lo lắng, vội vàng ngồi xổm xuống dự định đỡ Tô Mộc dậy, mặc dù Tô Mộc không nặng, nhưng nếu muốn cô nàng ôm Tô Mộc lên vẫn rất khó khăn.



Nghe được tiếng Hứa Ngọc kinh hô, Tống Tử Diễn không khỏi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Tô Mộc ngã trên mặt đất, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, không hề để ý Tô Mộc khác thường.



Hiện tại nhìn kỹ, Tống Tử Diễn phát hiện trên mặt Tô Mộc nhiễm một vệt đỏ ửng khác thường, nhắm chặt hai mắt, cau mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, đôi môi nhợt nhạt yếu ớt không có chút huyết sắc.




Nói xong, đi tới bàm làm việc thường ngày bắt đầu sửa sang lại tài liệu, thuận tay kéo rèm che lên.



"Ông nội nhờ cháu mang đồ cho chú, cháu để ở trong ngăn kéo." Tống Tử Diễn ngước lên nói với Tống Thời.



"Biết rồi."



Cũng không phải ngẫu nhiên Tống Tử Diễn tới đây, chủ yếu là làm theo yêu cầu của ông nội, cũng chính là ba Tống Thời, bởi vì trước đó lão gia tử vô tình mua được một khối bảo ngọc lớn. Cho người cắt ra làm thành các hình dáng khác nhau cho con cháu làm bùa hộ mệnh.



Bởi vì Tống Thời không ở chung nhà, mà Tống Tử Diễn vừa vặn cùng Tống Thời ở trong một trường học, để Tống Tử Diễn đưa cho hắn.



Kết quả vừa bỏ vào ngăn kéo, hai người Tô Mộc đến.



Tống Tử Diễn thở dài một hơi, cầm một cái ghế ngồi vào bên cạnh giường bệnh, cứ như vậy nhìn khuôn mặt trắng nõn mà lại bóng loáng của Tô Mộc.



Bây giờ muốn hắn làm sao với cô đây?



Lần trước gây gổ là vì muốn học đua xe, cái kia quá nguy hiểm, hắn không đồng ý. Không biết tại sao khi đó Tô Mộc lại muốn học cái kia, Tống Tử Diễn thấy cô quyết tâm như thế cũng tức giận, về sau Tô Mộc không có đề cập chuyện đó nữa, hắn cho rằng cô không chơi, lúc này mới yên lòng lại, chỉ nghe thấy có người nói với hắn Tô Mộc đang suy nghĩ, không nghĩ tới cô lahi lừa hắn đi chơi.



Khi đó hắn đi tìm cô, thấy cô cùng những người khác bộ dáng cợt nhả chơi cũng không có điểm dừng, bởi vì hắn biết những người kia là bạn bè của cô, thích tốc độ, thật sự đang liều mạng, không biết tại sao thấy vậy hắn rất tức giận, tiến lên lôi Tô Mộc đi.



Tiếp theo hai người liền rùm beng, ầm ĩ một trận rồi tách ra. Khi đó hắn cũng nói hơi nặng lời, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.



Mặc dù sau đó hắn rất hối hận, nhưng thấy Tô Mộc cũng không đi chơi nữa, lúc này mới phát giác được nói không chừng lần này là chiến tranh lạnh thật sự.



Cho đến trận mưa lần trước kia, khi thấy cô bị biến thái vây quanh, hắn kìm nén lửa giận muốn đánh tên kia một trận, đi giải cứu cho cô, chỉ là không nghĩ tới cô giống như còn đang giận, hắn cũng không biết nói gì, hai người cũng rời đi.



Không nghĩ tới khi gặp lại, cô lại ngã bệnh.



Edit: ta thương các nàng chưa? Hai chương nhé 😁😁😁